Tiểu Đào vội vàng trả lời: “Hoa nhỏ ngủ, nó thật nhỏ.” Chỉ lớn hơn so
với bàn tay một chút, Hoa nhỏ chân chất ngủ ở trong lồng tre, Tiểu Thất
nhìn qua bộ dạng ngủ say của nó, cảm khái nói: “Không biết tiểu Bạch như
thế nào?”
Tiểu Đào cười xấu xa: “Tiểu thư sáng mai hỏi thế tử gia là biết a. Ta
nghĩ thế tử gia cũng sẽ thật cao hứng.” Ai nhìn không ra a, thế tử gia dưỡng
tiểu Bạch, chính là vì làm cho tiểu thư để tâm.
Tiểu Thất không có nghe ra hàm ý trong lời của Tiểu Đào, gật đầu:
“Ngươi nói có đạo lý, ta ngày mai liền hỏi hắn. Hy vọng tiểu Bạch có thể
sống thật tốt.”
“Nhất định sẽ.”
Tiểu Thất cười hì hì, tâm tình vô cùng tốt, nàng mở cửa sổ ra, hít một
hơi nói: “Hương vị thật tươi mát.”
Tiểu Đào cười theo.
Tiểu Thất lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, “Tiểu Đào, ngươi biết không?
Kỳ thật mặc kệ lại nuôi bao nhiêu con chó, đều không phải là Đại Bạch của
ta, nhưng mà ta vẫn rất vui vẻ.”
Tiểu Đào khó hiểu.
Tiểu Thất tiếp tục nói: “Mặc dù chúng nó không phải là Đại Bạch,
nhưng lại giống như tồn tại của Đại Bạch. Ta không có bảo vệ tốt Đại Bạch
mới có thể bị Lục tỷ tỷ có cơ hội lợi dụng, lúc này đây, ta sẽ chiếu cố thật
tốt Hoa nhỏ, để nó sẽ không bị thương tổn lần nữa. Ta sẽ mang tưởng niệm
cùng yêu thích đối với Đại Bạch đặt trên người Hoa nhỏ. Đại Bạch đã ly
khai, nhưng Đại Bạch phái Hoa nhỏ đi theo ta, ta sẽ chiếu cố Hoa nhỏ thật
tốt.”