ngoại ô thôn trang. Không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể
để cho bọn họ trở lại."
Vương thị không thể tin nhìn lão phu nhân, "Mẫu thân, ngài không
thể. Ngài không thể để cho ta đi thôn trang, cho dù có người nên đi, cũng là
Lâm thị, ả ta mới là người nên đi. Ở trong phòng chăm lo cho một người
liệt... Pằng!" Đại lão gia tát một bạt tai, phân phó: "Kéo đại phu nhân
xuống."
Lão phu nhân tức đến run rẩy: "Phản rồi, thế nhưng dám nguyền rủa
lão Tam như vậy. Lão đại, người con dâu này, không cần cũng được, bảo ả
cút hồi Vương gia, bảo ả cút đi!"
Vương thị vừa nghe, thoáng cái xụi lơ trên mặt đất, lời như vậy thât sự
là không thể tùy tiện nói ra khỏi miệng. Mà Tĩnh Xu ở một bên cũng ngây
dại.
Đại lão gia nhíu mày: "Mẫu thân, Vương thị không giữ mồm giữ
miệng, thật là không nên nuông chiều, con trai cũng tức giận ả nói lão Tam
cùng đệ muội như vậy. Nhưng con trai và đại ca (chắc là nói lão nhị) đều
làm quan ở triều đình, không thể khắp nơi tùy tâm, nếu như ta hưu Vương
thị, như vậy đại ca sợ là cũng bị mất mặt. Chuyện hồi Vương gia, kính xin
mẫu thân nghĩ lại."
Lão phu nhân trở lại bình thường, bà ta coi trọng nhất chính là đại ca
phòng lớn, do dự một chút, nghiêm nghị nói: "Dù không đuổi trở về, cũng
phải đi thôn trang, đều đưa đi đi."
“Vâng”
Lão phu nhân xoa mi tâm: "Canh giờ không còn sớm, ta cũng mệt
mỏi, các ngươi đều đi xuống đi."