Tiểu Thất dừng bước, nàng nhìn chằm chằm Tiểu Đào, một lúc lâu
sau, gian nan nói: "Mặc dù ta rất không muốn thừa nhận, nhưng là cảm
thấy ngươi nói cũng có chút đạo lý."
Tiểu Đào: Ha ha ha!
Có điều Tiểu Thất nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng, cha ta
không phải là người như vậy a! Ta cũng không có thấy đại ca Nhị ca như
vậy..."
Tiểu Đào nói lời thấm thía: "Lão gia là trưởng bối của ngài a, về phần
nói Đại thiếu gia Nhị thiếu gia, bọn họ đều làm quan ở ngoài, cũng không ở
kinh thành. Ngài ít thấy, ngẫu nhiên gặp một lần, lại làm sao biết tính cách
của bọn họ đây!"
Vẻ mặt Tiểu Thất kỳ lạ: "Ta... Thế nhưng lại không phản bác được."
Tiểu Đào hì hì một tiếng bật cười.
Tiểu Thất cảm khái: "Ta đột nhiên phát hiện, Tiểu Đào, ngươi nói,
cũng có đạo lý a! Hơn nữa có khi một lời trúng đích."
Tiểu Đào sẵng giọng: "Chỉ hy vọng không cần là mỏ quạ đen thì tốt
rồi."
Tiểu Thất cũng nở nụ cười. Hai người tới phòng Tam lão gia nghỉ
ngơi, lúc này Lâm thị cũng không ở đây. Lâm thị lúc chạng vạng bị lão phu
nhân gọi qua, lúc này còn chưa về.
Tiểu Thất cảm khái: "Gần đây tổ mẫu thường xuyên tìm mẫu thân của
ta, thật sự là kỳ quái!" Tiểu Thất ôm Hoa nhỏ ngồi bên giường: "Ta cũng
không rõ, vốn dĩ mẹ ta ôn ôn nhu nhu, ai cũng muốn giẫm lên một cước, tổ
mẫu cũng không muốn thấy bà. Nhưng bây giờ mẹ ta lợi hại, bà ấy chợt bắt
đầu yêu thích mẫu thân ta, thật kỳ quái!"