Tiểu Đào cũng không quan tâm lão phu nhân đến tột cùng nghĩ cái gì.
Nhưng là có quan hệ gì đây. Theo hướng tốt tự nhiên là tốt. Tiểu thư là cô
nương ngốc, phu nhân lợi hại không phải tốt sao!
"Tiểu thư không cần suy nghĩ nhiều như vậy a. Lão phu nhân thích
phu nhân đây không phải là rất tốt sao?"
Tiểu Thất ngẫm lại, cũng đúng như thế, nàng vuốt con chó nhỏ trong
lòng, Hoa nhỏ lúc này nhẹ nhàng "Ẳng ư" một tiếng, tiếng kêu chó con
hoàn toàn không lớn, cảm giác rất mềm mại.
hai mắt Hoa nhỏ đen nhánh, nó le lưỡi tiếp tục kêu, không biết sao,
Tiểu Thất lại nghĩ đến Cố Diễn, nghĩ đến lúc hắn giả chó... Dừng lại, trịnh
Tiểu Thất, vội vàng dừng lại, không có chuyện gì tại sao lại nghĩ đến hắn.
Nàng sờ sờ Hoa nhỏ, nói với phụ thân trên giường: "Cha, ta thật lâu
không có hảo hảo trò chuyện với ngài."
Tiểu Đào lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.
Tiểu Thất chỉ Hoa nhỏ, "A cha, mấy ngày này trong nhà có rất nhiều
chuyện. Ta cũng chưa nói rõ với ngài."
Trịnh Tam Lang vẫn giống như trước, hoàn toàn không có phản ứng.
Tiểu Thất thở dài một tiếng, nói: "Nhưng thật ra là ta không tốt. Đại
Bạch chết, ta không có chiếu cố tốt nó, kết quả bị Lục tỷ tỷ chui chỗ trống,
nó bị hại chết." Tiểu Thất rơi xuống một giọt nước mắt.
"Ta rất khổ sở, rất khổ sở rất khổ sở, ta càng khó qua chính là, ta cho
rằng Đại Bạch biến thành người, hắn căn bản không phải là Đại Bạch, hắn
là Cố Diễn, là Cố Diễn giả trang." Tiểu Thất rơi lệ, "Ta thật là ngu, ta tin
tưởng hắn như vậy. Nhưng hắn lừa ta. Ta vốn cảm thấy, Cố Diễn là người
đáng ghét nhất trên đời này, bởi vì hắn không nghe lời làm cho ngài quan