ANGIÊLIC VÀ TÌNH YÊU - Trang 286

ống tay chiếc áo dài và sướt da trên cánh tay nàng. Thấy thế Gabrien Bécnơ
nhảy tới giáng cho tên Tây Ban Nha một báng súng ngắn vào đầu và phải
giơ vũ khí ra dọa những đứa khác mới buộc chúng lùi ra.
Angielic quỳ xuống cạnh nhà bác học già, đỡ cái đầu tím bầm và đầm đìa
máu me của ông lão. Nàng nói khẽ với ông bằng tiếng ả rập:
- Thầy ơi! Thầy! Thầy đừng chết. Thấy ở cách xa đất nước quá chừng.
Thầy sẽ trông thấy lại thành Micơnêdơ với những vườn hồng…và Phêdơ,
thành phố vàng, xin thấy nhớ cho!
Ông già còn đủ sức mở một con mắt long lanh vẻ mỉa mai.
- Hoa hồng mà làm chi, hả con – Ông thì thầm bằng tiếng Pháp -Ta gắn bó
với những bờ bến khác ít trần tục hơn. Ở đây hay ở kia, có quan trọng gì
đâu! Môhamet chẳng đã nói: “Hãy nắm lấy khoa học ở bất cứ nơi nào” đấy
sao?...
Nàng muốn nâng ông già dậy để đưa ông vào phòng Giôphrây đờ Perắc
nhưng nàng thấy ông đã tắt thở.
Angielic khóc nức nở.
“ Đây là người bạn của chàng, chắc hẳn là thế, cũng như Osman Feraji là
bạn của ta…Ông đã cứu chàng, đã chữa khỏi vết thương cho chàng. Không
có ông thì Giôphrây không sống được đến bây giờ. Vậy mà chúng đã giết
ông”.
Nàng không còn biết ghét ai nữa, yêu ai nữa. Mọi người, tất cả mọi người
đều không thể tha thứ được. Nàng hiểu vì sao Thượng đế đã đổ lửa xuống
các thành phố, và trút đại hồng thủy xuống trái đất để tiêu diệt hết những kẻ
phản phúc.
Nàng tìm thấy Ônôrin đang ngoan ngoãn ngồi cạnh anh chàng người đảo
Xixin tưởng như đang ngủ. Anh chàng này cũng bị đánh chết. Trong đầu bù
xù của anh là một vết thương đỏ lòm.
- Họ đánh “Vỏ hạt dẻ” đau lắm – Ônôrin nói.
Cô bé không nói “họ đã giết chú ấy”, nhưng nó biết giấc ngủ lạnh lẽo của
người bạn có ý nghĩa như thế nào.
- Ôi! Mẹ có chiếc áo dài đẹp quá – Ônôrin nói – Trên áo viết cái gì vậy hả
mẹ, có phải những bông hoa không mẹ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.