Họ không nói ngay nhưng nhìn nàng chằm chằm, cùng nhắc lại câu hỏi mà
Abighen đã đặt ra.
- Ông ta định làm gì đây?
- Tại sao cô lại như thế Abighen? – Angielic khẽ nói riêng mới cô gái mà
thái độ khiến nàng băn khoăn , - Cám ơn Chúa, ông cụ cô và anh họ cô đã
thận trọng không dây vào một hành động mà họ không tán thành. Chẳng có
gì không hay sẽ xảy ra với họ đâu.
- Nhưng còn Gabrien Bécnơ! – Cô gái kêu lên một tiếng kêu xé lòng – Bà
Angielic, bà nỡ lòng thờ ơ để ông ấy chết hay sao? Bà quên là ông ấy đã
cứu mạng bà, đưa bà về ở trong nhà và vì bà…vì bà..
Hầu như có cả nỗi căm hờn trong đôi mắt cô gái đang nhìn thẳng vào
Angielic. Cái mặt nạ trong sáng, dịu hiền của cô gái cũng tan vỡ nốt.
Angielic hiểu ra.
- Abighen, thế ra cô yêu ông ta?...
Cô gái đưa hai bàn tay lên ôm mặt, tức tưởi.
- Phải, tôi yêu anh ấy! Đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm rồi…tôi không
muốn anh ấy phải chết, cho dù bà có cướp anh ấy của tôi.
“Mình thật dại dột – Angielic thầm nghĩ – Thì ra cô gái là bạn mình, vậy
mà mình chẳng hiểu gì lòng dạ cô ta cả. Nhưng Giôphrây thì biết ngay từ
tối đầu tiên chàng trông thấy Abighen trên tàu Gunxbôrô. Chàng đã đọc
được trong đôi mắt cô gái là cô ta yêu Bécnơ”.
Abighen ngẩng khuôn mặt giàn giụa nước mắt lên.
- Bà Angielic, xin bà can thiệp để người ta tha tội chết cho anh ấy…Có
tiếng gì ở phía trên kia kìa?
Không kìm nổi nỗi lo sợ trào dâng trong lòng, cô gái nói thêm, quên cả e lệ
thẹn thùng.
- Bà nghe xem, có tiếng bước chân, tiếng chùy giáng xuống kia. Tôi chắc
người ta đang sửa soạn để treo cổ. Ôi! Nếu anh ấy chết thì tôi sẽ chết theo.
Một hình ảnh cùng hiện ra trước mắt Angielic và Abighen: họ nhớ lại nỗi
kinh hoàng khi tìm thấy trong một buổi bình minh cũng như buổi bình
minh này xác gã người Mo Apđula đung đưa trên cột buồm. Họ thấy rõ là
công lý của đờ Perắc được thi hành nhanh chóng và dứt khoát. Mặt ngửa