ANH CHỈ CẦN EM - Trang 146

nghĩa gì, chẳng khác nào giấy trắng. Anh không bận tâm hoàn cảnh xuất
thân, càng không bao giờ làm mấy cái như công chứng tài sản, anh hoàn
toàn không để ý đến chúng”.

“Em cũng không để ý những cái đó.” Bạch Ký Minh khẽ nói. Liêu

Duy Tín gượng cười, xoa xoa đầu cậu: “Anh biết”. Chính vì biết, nền mới
càng đau lòng.

“Nếu đã không để ý mấy thứ đó, tại sao lại phải tính toán như thế? Tại

sao giữa anh và em cứ nhất định phải phân chia rõ ràng như vậy?”

Bạch Ký Minh ấp úng nói: “Vì… em…”. Vì nhất định sẽ có lý do nào

đó, khiến chúng ta chia lìa, vì chắc chắn sẽ có một thứ nào đó, chứng minh
chúng ta có khoảng cách không thể xóa bỏ.

Cậu không nói, Liêu Duy Tín đã đoán ra từ lâu, anh thở dài: “Ký

Minh, không phải không nợ nần gì nhau thì có thể quên đi sạch sẽ, không
phải vứt đi mọi thứ thì có thể trở lại ban đầu. Em quá lý trí, nhưng trong
cuộc đời này, có một số thứ không phải chỉ dựa vào lý trí để phân chia rạch
ròi được. Tình cảm không phải một phép toán đơn giản một cộng một bằng
hai, cũng không dễ dàng như tiểu thuyết ba xu, trừ người xấu ra thì toàn
người tốt. Nếu chỉ đơn giản như vậy, thì em đã không phải đau khổ sau khi
gặp lại anh”.

Bạch Ký Minh cắn môi, cậu không thể phủ nhận, Liêu Duy Tín nói rất

đúng.

“Anh biết áp lực của chúng ta rất lớn, có quá nhiều khó khăn phải đối

mặt. Nhưng anh không cần một niềm hạnh phúc tạm thời, cái mà Liêu Duy
Tín anh muốn là cả đời này kiếp này. Anh muốn cùng em ra nước ngoài kết
hôn, muốn

cùng em hiếu thuận với bố mẹ, muốn cùng em nhận nuôi một đứa

con… Ký Minh, ai cũng phải đối diện với nhiều vấn đề, không cặp vợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.