ANH CHỈ CẦN EM - Trang 144

Bạch Ký Minh nghiêng người dựa vào bên cửa, không ngẩng đầu, cúi

mặt nhìn nền nhà.

Liêu Duy Tín thấy cậu chỉ mặc đồ ngủ, sợ cậu lạnh, vội dìu cậu ngồi

xuống chiếc sô pha dài trong thư phòng, đem chăn từ phòng khách vào, ôm
gọn Bạch Ký Minh trong lòng mình.

“Không phải em muốn từ chối anh.” Bạch Ký Minh khẽ nói, ngừng lại

một chút giống như đang không biết diễn đạt thế nào, “Duy Tín, em biết
anh đối với em rất tốt, em cũng muốn được ở bên cạnh anh. Nhưng chúng
ta đều là người trưởng thành, không còn tin vào chuyện hoang đường chỉ
dựa vào tình yêu là có thể sống với nhau cả đời. Thực tế có quá nhiều khó
khăn, cho dù là vợ chồng chính thức cũng có thể ly hôn. Huống hồ chúng ta
không có ràng buộc hôn nhân, cũng chẳng có ràng buộc về con cái, lại phải
đối mặt với vô số áp lực hữu hình cũng như vô hình”.

Cậu nhìn Liêu Duy Tín, ánh mắt thẳng thắn, đượm cả nét khẩn cầu

mong được thấu hiểu: “Chỉ cần được ở bên anh một ngày, em sẽ sống vui
vẻ một ngày, toàn tâm toàn ý yêu anh, không hỏi ngày mai, cũng không
màng tương lai. Như thế, cho dù có một ngày chúng ta phải chia tay, nỗi
đau sẽ giảm xuống mức thấp

nhất, chỉ lưu lại những ký ức đẹp đẽ. Duy Tín, anh không cần dồn hết

tâm trí vì em làm cái gì cả, cũng không cần để bản thân phải chịu thiệt thòi.
Bỏ ra quá nhiều, em

không gánh vác nổi, cũng sợ sau này anh sẽ cảm thấy không đáng. Em

nói như thế, anh có trách em không?”.

Đây là những lời thốt ra từ đáy lòng của Bạch Ký Minh, Liêu Duy Tín

hoàn toàn không nghi ngờ. Cậu chính là người như vậy, cái gì cũng phải
nói tường tận rõ ràng, không bao giờ mập mờ lôi thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.