ANH CHỈ CẦN EM - Trang 176

Bạch Ký Minh mở trừng mắt: “Anh có phải đàn ông không đấy?

Chuyện đời nào rồi còn lôi ra, chưa thấy ai nhỏ nhen như anh”.

hả?”.

Liêu Duy Tín cười đểu: “Anh có phải đàn ông hay không em không

biết

Bạch Ký Minh trợn mắt, cười khẩy: “Không biết, chẳng khác gì tăm

xỉa răng, không có cảm giác gì”.

Liêu Duy Tín ngồi dậy: “Không chút cảm giác gì sao lần nào em cũng

kêu gào như động vật vào mùa động dục, cả chung cư đều nghe thấy”.

“Đó là vì muốn an ủi linh hồn yếu đuối của anh, sợ anh tự ti thôi.” Về

khoản ăn nói cay độc, chỉ sợ chẳng ai địch nổi Bạch Ký Minh, “Nhỡ tâm lý
có trở ngại, sau này tình hình càng xấu hơn, bị bệnh nọ bệnh kia thì sao…”.

“Bạch Ký Minh!” Liêu Duy Tín nổi giận, quyết định phải dạy dỗ tên

xấu xa không sợ trời sợ đất này một trận, “Em dám khiêu khích à, để anh
cho em thấy tình hình càng ngày càng xấu là như thế nào”.

Bạch Ký Minh nhịn cười, cố bò về bên kia giường: “Hôm nay em ngủ

phòng khách”. Liêu Duy Tín vung tay một cái, đè cậu lại, nhoài người cắn
mạnh lên vai cậu một cái. Bạch Ký Minh đau quá, hét lên một tiếng: “Anh
định mưu sát à?”.

“Hôm nay anh sẽ mưu sát em, khiến không ai tìm ra hung khí ở đâu.”

Liêu Duy Tín lật người cậu lại, đè lên cơ thể không chịu thành thật của
Bạch Ký Minh.

Nhưng cậu vẫn cãi ngang: “Anh hãy ước lượng sức lực của mình

trước đã, đừng để mưu sát không thành, lại bị kiệt sức mất mạng… a

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.