ANH CHỈ CẦN EM - Trang 223

làm tim cậu đau đớn, hô hấp cũng trở thành việc khó khăn, cơ thể bất giác
run rẩy.

Bạch Ký Minh đứng dậy, chậm chạp bước ra ngoài. Mọi người đều

đang bận, chẳng ai để ý đến cậu.

Cậu đi thẳng ra ngoài đường. Bầu trời tối đen như mực, không nhìn

thấy trăng sao, làm cho pháo hoa hiện ra càng rực rỡ. Không biết tuyết rơi
từ lúc nào, rất to, bay lả tả như lông vũ.

Các hàng quán đã đóng cửa từ lâu. Người trên đường thưa dần, họ vội

vàng lướt qua, khuôn mặt chan chứa niềm hân hoan muốn thật nhanh về
đến nhà. Chốc

chốc từ trong ngõ vọng ra tiếng pháo nổ, ngay sau đó là tiếng trẻ con

cười sung sướng.

Bạch Ký Minh đã bước từng bước như thế trên con đường phủ tuyết

đỏ rực phản chiếu màu của đèn đường và pháo hoa, một mạch đi hết tám
trạm xe buýt.

Lúc cậu gần về đến nhà, đột nhiên pháo hoa và pháo dây ở khắp các

gia đình đồng loạt nổ, sau đó là tiếng reo hò inh tai nhức óc – đúng mười
hai giờ đêm, năm mới chính thức bắt đầu rồi.

Bạch Ký Minh cảm thấy di động đang rung trong túi áo khoác, theo

phản xạ lấy ra ấn nút nghe, là Liêu Duy Tín.

“Ký Minh, chúc mừng năm mới!” Liêu Duy Tín cố hét lên, để giọng

mình lấn át tiếng pháo nổ khắp nơi, có thể nhận thấy anh đang rất vui,
“Giúp anh chuyển lời chúc đến bố mẹ, đừng quên đấy!”. Anh dừng lại chút,
ngơ ngác hỏi lại, “Ký Minh em vừa nói gì? Anh không nghe rõ, tiếng pháo
to quá…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.