ANH CHỈ CẦN EM - Trang 222

cảnh xung quanh như một bộ phim đã bị cắt xén chắp vá, mang cảm giác
rối rắm, không ngừng nhảy

múa trước mặt cậu.

Bố cậu đang chơi mạt chược với họ hàng, ai cũng cầm một điếu thuốc

trên tay, xung quanh khói trắng lởn vởn, phảng phất qua những khuôn mặt
đang thất vọng hoặc ngấm ngầm đắc chí. Mẹ cậu và mấy cô con dâu đang
bận rộn dưới bếp, làm nhân làm vỏ sủi cảo, tiếng dầu mỡ nổ tí tách. Cô em
họ vừa vào đại học được nửa năm, đang khéo léo khoe chiếc áo khoác mua
từ thành phố lớn về. Mấy đứa

em họ khác thì chạy nhảy khắp các phòng, có lúc dừng lại một chút

quan sát khuôn mặt lạnh lùng của ông anh họ, trong lòng cảm thấy sợ hãi,
càng chạy nhanh hơn.

Không mấy ai để tâm đến cậu thanh niên ngồi trong góc, sự ít nói và

hờ hững của Bạch Ký Minh sớm đã nổi tiếng khắp họ nội cũng như họ
ngoại. Bạch Ký Minh chẳng buồn giả vờ mỉm cười hay tỏ ra hòa nhã để che
giấu thái độ lạnh nhạt của mình, tựa như đối với người xa lạ.

Ti vi đang chiếu chương trình liên hoan biểu diễn nghệ thuật cuối năm

của đài trung ương, ca sĩ vũ công quay cuồng trong điệu nhạc. Ai cũng
đang bận rộn, đang vui cười, đang thoải mái hưởng thụ thời khắc náo nhiệt
nhất trong năm. Nhưng tất cả – tất cả chỉ khiến Bạch Ký Minh cảm nhận
sâu sắc hơn về nỗi cơ đơn và sự bi thương của mình. Không một ai có thể
thay thế vị trí của anh trong lòng cậu; không điều gì có thể tạm thời làm cậu
quên anh đi.

Nỗi cô đơn như con rắn độc gặm nhấm trái tim Bạch Ký Minh. Cậu

nhắm mắt lại, cảm thấy một sự điên cuồng, một cơn bốc đồng muốn phá
hủy mọi thứ, đang xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ trong lòng cậu. Nó đè nén

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.