ANH CHỈ CẦN EM - Trang 247

Liêu Duy Tín nhìn đôi mắt đỏ ngầu thiếu sức sống của cậu, ngao ngán

thở dài. Bây giờ là hơn chín giờ sáng, hơn chín giờ tối qua Bạch Ký Minh
lên tàu, tức là cậu đã ngồi mười hai tiếng trên đấy. Thế mà cậu còn nói
được câu vé nào cũng như nhau.

Liêu Duy Tín trong lòng xót muốn chết, kéo Bạch Ký Minh lên chiếc

ô tô chờ sẵn bên cạnh. Bạch Ký Minh lúc này lại rất hưng phấn, nhưng thấy
trong xe có tài xế thì không nói gì, chỉ ngắm nhìn khung cảnh lạ lẫm bên
ngoài xuyên qua tấm cửa kính màu trà.

“Tại sao không mua vé giường nằm?” Liêu Duy Tín bứt rứt mãi

chuyện này

trong lòng.

“Có vé nằm sao? Nhân viên bán vé không nói.”

“Thế sao em không hỏi?” Liêu Duy Tín kích động hét lên trợn mắt

nhìn Bạch Ký Minh, “Anh rất băn khoăn em làm thế nào mà sống được đến
hôm nay, em thật khiến người khác lo lắng”.

Bạch Ký Minh quay đầu lại không nói gì, chỉ nhìn anh, rồi bật cười.

Liêu Duy Tín lúng túng trước nụ cười của cậu, chau mày hỏi: “Em cười cái
gì?”.

“Không có gì.” Bạch Ký Minh cắn môi, vẫn cười nói “Không có gì”,

rồi sau không tán gẫu nữa, quay ra chiêm ngưỡng thành phố. Liêu Duy Tín
đang định lên tiếng, chợt cảm thấy bàn tay trái âm ấm, thì ra bị tay phải của
Bạch Ký Minh lặng lẽ nắm lấy.

Cũng không biết tại sao, sự sốt ruột mấy hôm nay của Liêu Duy Tín

trong thoáng chốc đã biến mất không dấu vết. Anh cũng nắm chặt tay cậu,
ngồi sát lại, giới thiệu những địa danh du lịch của Đường Sơn mà chiếc xe
lướt qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.