Hai người đều có chút lơ đãng, chỉ thấy có một thứ cảm xúc lén lút
được giấu kín đang dần dần tỏa ra, từng chút từng chút khiến con tim ngất
ngây.
Liêu Duy Tín đưa Bạch Ký Minh đến một khu chưng cư, Bạch Ký
Minh hỏi: “Không phải anh kể nhà anh sống ở một tòa biệt thự sao?”. Liêu
Duy Tín trợn mắt: “Em định cứ thế này mà đi gặp bố mẹ anh hả? Em
không mệt à?”.
Bạch Ký Minh thở phào, như thể trút được gánh nặng, nhưng vẫn đắn
đo: “Đến nơi mà không đi chào hỏi bố mẹ luôn, như thế có vô lễ quá
không?”.
“Yên tâm đi.” Liêu Duy Tín cười khoác vai cậu, lôi cậu lên trên, “Anh
không nói với họ hôm nay em đến”. Bạch Ký Minh lúc này mới yên tâm, đi
theo Liêu Duy Tín vào phòng.
Liêu Duy Tín đặt hành lý xuống đất, Bạch Ký Minh đóng cửa lại. Hai
người cứ đứng giữa phòng khách như thế nhìn nhau. Liêu Duy Tín khẽ thở
dài, chậm rãi mở rộng hai tay. Bạch Ký Minh lao vào vòng tay anh.
Một lúc lâu, không ai nói gì cả, chỉ lặng yên nghe hơi thở người kia
vang lên rõ ràng bên tai. Họ ôm chặt nhau, ngực kề ngực, tựa như có thể
nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Liêu Duy Tín hôn lên trán Bạch Ký Minh, nói khẽ: “Mệt lắm không?”.
Bạch Ký Minh gật đầu. Liêu Duy Tín dùng tay đỡ cậu, nói: “Em bỏ đồ đạc
ra đi, anh đi pha nước tắm cho em”.
Lúc hai người sống chung ở thành phố s, Bạch Ký Minh không thích
dùng bồn tắm. Cậu thấy như vậy quá lãng phí nước, còn phiền phức nữa.
Cậu thích dùng vòi hoa sen hơn, dội một cái là xong. Nhưng hôm nay, Liêu
Duy Tín nghĩ để cậu tắm bồn thì sảng khoái hơn, vì cậu đang rất mệt.