Liêu Duy Tín điều chỉnh nước hơi nóng một chút, đây là bồn tắm mát
xa tạo sóng, anh đổ thêm chút muối tắm chuyên dùng để tạo cảm giác thư
giãn.
Trong lúc anh đang thử độ ấm của nước, thì Bạch Ký Minh lững thững
bước vào, ôm anh từ đằng sau, áp mặt lên lưng anh.
“Mau cởi đồ ra, tắm xong mới ngủ ngon được.” Liêu Duy Tín vỗ nhẹ
lên bàn tay đang quàng trước ngực mình.
“Cởi giùm em.” Bạch Ký Minh lười biếng nói.
Đồ ngốc xấu xa, còn giở trò làm nũng? Liêu Duy Tín kéo cậu ngồi lên
đùi mình, lần lượt cởi hết quần áo cậu ra. Chuyện này anh đã quá quen
thuộc, không hề gặp khó khăn gì. Sau đó đỡ cậu ngồi xuống bồn. Anh cũng
cởi đồ, chui vào giúp cậu tắm.
Bạch Ký Minh ngồi yên trong lòng anh, ngoan ngoãn để anh kỳ cọ,
ánh mắt chăm chú theo dõi bọt sữa tắm trên tay.
Liêu Duy Tín thấy cậu ủ rũ không vui, không cần hỏi cũng biết đang
có chuyện trong lòng. Giúp Bạch Ký Minh gội đầu xong, anh hỏi: “Có nhớ
anh không?”.
Bạch Ký Minh gật đầu, rồi tựa lên vai anh. Liêu Duy Tín vỗ về lưng
cậu, khẽ hỏi: “Sao thế? Không vui à?”.
Bạch Ký Minh lắc đầu, nhưng không lên tiếng. Liêu Duy Tín cũng
không
hỏi nữa, chỉ ôm chặt cậu. Mãi lâu sau, mới nghe cậu nói: “Mẹ mắng
em”.