Còn yêu cầu được, tức là bệnh không nặng lắm. Bạch Ký Minh yên
tâm hơn, mỉm cười tiến tới, ôm lấy anh: “Ngủ một giấc sẽ không sao nữa”.
“Em không quan tâm gì đến anh.” Liêu Duy Tín mếu máo, tỏ vẻ rất tủi
thân, “Em chỉ quan tâm đến Hứa Gia Nguyên, không thèm để ý đến anh
nữa”.
Bạch Ký Minh ngồi thẳng người, liếc xéo một cái: “Không biết là ai
rước lấy phiền phức, lẽ nào tại em?”.
Liêu Duy Tín tức thời á khẩu, làm bộ ho vài tiếng, thở không thông:
“Ôi trời ơi, ngực anh đau, đầu cũng đau, mau lên mau lên, xoa bóp cho
anh”.
Bạch Ký Minh phì cười, không ngờ lúc bị ốm Liêu Duy Tín lại làm
nũng như vậy. Cậu cúi đầu, xoa ngực cho anh: “Được rồi được rồi, mau
ngủ đi”.
Liêu Duy Tín húng hắng mấy tiếng, miệng lẩm bẩm: “Nhưng anh đói
rồi, anh muốn ăn mì”.
Được thôi, Bạch Ký Minh thở dài, người bị ốm là to nhất. Cậu vào
bếp, rửa rau đập trứng, đun nước bỏ mì vào. Chớp mắt đã xong, phủ thêm
một chút dầu mè: “Chín rồi, em đỡ anh vào phòng bếp nhé?”.
“Không, anh muốn ăn trên giường.”
Bạch Ký Minh đặt chiếc bàn nhỏ lên ngăn tủ đầu giường, múc từng
thìa canh đút cho Liêu Duy Tín. Liêu Duy Tín vô cùng thỏa mãn, cảm thấy
Bạch Ký Minh vẫn quan tâm mình, trong lòng sung sướng, bệnh cũng giảm
đi một chút, vì thế liền mở miệng: “Ký Minh, anh muốn xem ti vi”.
“Vậy anh đỡ anh sang phòng khách.” “Không, anh muốn xem trên
giường.”