ANH CHỈ CẦN EM - Trang 38

khấu. Cậu không quay về chỗ ngồi, mà hỏi khẽ nhân viên phục vụ bên cạnh
một câu, rồi bước ra ngoài.

Liêu Duy Tín không chút do dự, lập tức đứng lên đi ra, đuổi theo đến

phòng vệ sinh.

Bạch Ký Minh đang rửa tay, giấy tờ đặt một bên. Liêu Duy Tín dừng

bước, Bạch Ký Minh ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau trên tấm
gương.

Không ai nói gì, sự xa cách trong ánh mắt Bạch Ký Minh khiến những

lời muốn nói của Liêu Duy Tín toàn bộ biến mất không chút dấu vết.

Bạch Ký Minh quay người, đối diện với Liêu Duy Tín.

Bầu không khí khác thường mơ hồ lan tỏa, giống như một màn sương

mù dày đặc không cách nào xé toạc, khiến Liêu Duy Tín khó thở, một lúc
sau anh mới thốt ra một câu: “Bài phát biểu của cậu rất tuyệt”.

“Cảm ơn.” Bạch Ký Minh mỉm cười, biểu cảm khách khí kính cẩn,

Liêu Duy Tín đương nhiên hiểu rõ thái độ đó, cậu nói: “Nếu không có việc
gì tôi xin phép đi trước”.

Trái tim Liêu Duy Tín như bị từng lớp dây thép cuốn quanh, càng

vùng vẫy càng chặt hơn, máu rỉ ra từng chút một. Anh tự cười khổ, thì ra có
một người mà Liêu Duy Tín này không thể có được. Anh thở dài, nói:
“Tạm biệt”.

Bạch Ký Minh vẫn cười điềm đạm: “Tạm biệt giám đốc Liêu”.

Liêu Duy Tín không động đậy, nhìn Bạch Ký Minh từ từ bước về phía

mình, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

Sau đó…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.