ANH CHỈ CẦN EM - Trang 41

Bạch Ký Minh hơi sững người, sau đó mau chóng mỉm cười gật đầu.

Từ lúc hai người gặp lại nhau, rồi mọi người ngồi xuống tán gẫu, đến

lúc lên xe đến nhà hàng, cuối cùng là quây quần bên bàn ăn, Bạch Ký Minh
như thể lần đầu tiên được gặp tổng giám đốc Liêu của khách sạn năm sao
lớn nhất thành phố S. Bất luận lời nói, cử chỉ điệu bộ đều hết sức tự nhiên.

Nếu như cậu có một chút ý định né tránh, thì tâm trạng của Liêu Duy

Tín không đến nỗi tệ như hiện nay. Con người này đã xóa sạch khoảng thời
gian một tháng kia, không lưu lại một chút ấn tượng nào. Sao lại có một
người như vậy, rốt cuộc là cậu diễn kịch quá giỏi, hay là quá đỗi vô tình?

Như thể chưa từng có gì xảy ra, về việc này Liêu Duy Tín không làm

nổi. Anh mất tự chủ, cứ nghĩ mãi về Bạch Ký Minh, không còn phong thái
vui vẻ thường ngày, đối với việc Đường Lâm chờ các vị quan khách khác
cũng chỉ cười trừ cho qua. Có lúc Liêu Duy Tín vô tình ngẩng đầu lên,
ngẫu nhiên nhìn thấy Bạch Ký Minh quay mặt lại, ánh mắt hai người giao
nhau, lòng anh chợt rúng động.

Thức ăn đã gọi xong, phía Liêu Duy Tín có mấy vị giám đốc hành

chính của Carrey, bên Đường Lâm có Bạch Ký Minh cộng thêm vài thầy cô
khác, tổng cộng

bảy, tám người. Ban đầu mọi người đều không mấy tự nhiên, nhưng

đều là người có nhiều kinh nghiệm ở bên ngoài, lại có ý muốn làm quen,
cộng thêm vài cốc rượu, không khí bàn tiệc dần trở nên thân thiện.

Cửa đột nhiên mở, Đỗ Tử Thành bước vào, mỉm cười nhìn mọi người

bên bàn: “Thật ngại quá ngại quá, có chút chuyện nên tôi đến muộn”. Mọi
người vội vàng đứng dậy, Đỗ Tử Thành là phó tổng giám đốc của Carrey,
chuyên phụ trách liên lạc với người của Cục thể thao, rất nhiều người ở đây
anh ta đều quen. Lúc nhìn thấy Bạch Ký Minh, anh ta sững sờ kêu lên:
“Bạch Ký Minh”. Sau đó quay sang nhìn Liêu Duy Tín.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.