rồi bước lên túm lấy cổ áo Bạch Ký Minh, mặt mày hung ác dữ tợn hỏi:
“Có đi không?”.
Bạch Ký Minh vội vàng giơ tay xin hàng: “Thôi thôi, tôi phục tôi
phục, đi nào đi nào”.
Quán Karaoke ngay sát nhà hàng, Liêu Duy Tín mời khách, thuê ngay
phòng to nhất, lại gọi thêm bia, hoa quả, đồ ăn vặt ở siêu thị tầng một.
Đằng nào ngày mai cũng không phải đi dạy, mấy thầy cô bắt đầu thả sức hò
hét. Đám nhân viên khách sạn là những chuyên gia tiệc tùng ngày nào cũng
được tôi luyện, chuyện nhỏ này không thành vấn đề. Bước vào phòng liền
thi nhau chọn bài, từ trữ tình, đến rock and roll, nhạc trẻ, nhạc cổ điển,
chẳng cần biết hát hay không, quan trọng là vui vẻ.
Bạch Ký Minh ngoan ngoãn trốn trong một góc, híp mắt cười. Đỗ Tử
Thành bước tới, hai người vừa uống bia vừa nói chuyện, chỉ trỏ này nọ.
Mấy cô giáo và đám giám đốc hành chính hát được năm sáu bài, lúc
đầu còn hát đúng nhạc, đến khi vang lên giai điệu bài “Rock con đường
trường chinh” của Thôi Kiện, Đỗ Tử Thành cũng đứng dậy gào cùng: “Một
hai ba bốn năm sáu bảy”. Sau đó mọi người cười như điên.
Tiếp đến là “Biển rộng trời cao” của Beyond, “Không còn gì” của
Thôi Kiện, “Không chốn dung thân” của Hắc Báo, tất cả cùng đung đưa
gào theo bản nhạc, cổ họng đều khản đặc. Bạch Ký Minh ngồi một bên vừa
nghe vừa cười, còn vỗ tay khen hay.
Mãi mới hát xong, Đỗ Tử Thành ném micro đi, cười lớn một tràng:
“Mẹ kiếp, không phải người hát mà!”, khiến mọi người lại cười ầm lên.
Lúc mọi người vừa yên lặng thì một giai điệu quen thuộc vang lên, là bài
“Thiết huyết đan tâm” trong phim “Anh hùng xạ điêu”. Bài hát này là giấc
mộng của thế hệ 7X, nhất thời không ai nói gì, chỉ đưa mắt nhìn nhau, cuối
cùng một cô giáo dúi micro vào tay Bạch Ký Minh: “Hát đi, còn giả vờ”.