“Không suy nghĩ cân nhắc gì ư? Tôi nghĩ là mình đã yêu cậu rồi”.
“Yêu tôi?” Bạch Ký Minh giọng đầy châm biếm: “Giám đốc Liêu
tưởng đang diễn phim truyền hình chắc? Sau một đêm hoan lạc bạn tình
biến mất, sau đó chim sẻ biến thành phượng hoàng? Chỉ tiếc tôi không phải
cô bé Lọ Lem, giám đốc cũng không có giày thủy tinh. Đến đây thôi, chơi
tiếp sẽ mất hay”.
“Không phải chơi đùa, tôi rất nghiêm túc.”
“Đó là chuyện của anh, người mà anh yêu chỉ là Bạch Ký Minh trong
một tháng đó. Ban nãy mời rượu, anh chắc hẳn cũng thấy rồi, từ đầu đến
cuối tôi đều lừa anh, chẳng câu nào là thật cả. Cái anh chàng Bạch Ký
Minh đó thực chất chẳng phải tôi, chỉ là ngụy trang tạm thời mà thôi. Diễn
kịch suốt một tháng đã mệt lắm rồi, tôi không muốn tiếp tục nữa.”
Liêu Duy Tín cảm nhận được sự đùa cợt trong ánh mắt cậu, thở dài,
chậm rãi nói: “Tôi không phải một đứa trẻ, yêu một con người chân thực
hay chỉ là một hình bóng ảo tưởng, tự tôi có thể phân biệt rõ ràng. Cậu
đừng như vậy được không? Chúng ta vào nhà bình tĩnh nói chuyện”.
Bạch Ký Minh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Giám đốc Liêu, anh có tiền
có quyền, không có tôi thì thiếu gì người khác, hà tất phải vậy. Tôi chỉ là
một người dân hết sức tầm thường, cũng chỉ muốn có một cuộc sống bình
thường nhất. Tình yêu của anh tôi không gánh nổi, chúng ta chia tay trong
vui vẻ thì hơn, hết Olympic thì không bao giờ gặp lại nhau nữa, trở thành
hồi ức đẹp, như vậy không hay hơn sao?”.
Liêu Duy Tín không nói gì, ánh mắt cháy bỏng sắc bén nhìn thẳng vào
mắt Bạch Ký Minh. Mới đầu Bạch Ký Minh còn có thể đối diện, dần dần
không chịu nổi, quay đầu đi chỗ khác.
“Đây là điều cậu mong muốn ư? Hồi ức tốt đẹp, sau đó lại sống như
cũ?” Liêu Duy Tín không hổ danh là Liêu Duy Tín, vừa liên tưởng từ đầu