ANH CHỈ CẦN EM - Trang 81

yêu cầu của ủy ban Olympic quốc tế, thực sự là không ra gì, câu cú lủng
củng, lật đi lật lại nghiên cứu cả ngày cũng không phân nổi đâu là chủ ngữ,
vị ngữ, tân ngữ.

Bạch Ký Minh thở dài, tuyên bố bỏ cuộc. Sớm biết thế này, thà đọc

thẳng bản tiếng Anh, cho dù đoán cũng hiểu được tám chín phần.

Lễ tân trước cửa chợt cất tiếng êm ái: “Kính chào quý khách”. Một vị

khách bước vào, trước ngực đeo thẻ, nhìn dáng vẻ Bạch Ký Minh biết ngay
là một quan chức đi cùng đội Nhật Bản. Nếu đối phương không có vấn đề
gì thì cậu không cần chủ động bắt chuyện, vì thế Bạch Ký Minh cũng
không để tâm lắm, đang cân nhắc việc gọi một tình nguyện viên xuống thế
chồ để đi ăn tối trước.

Đúng lúc đó, vị quan chức người Nhật kia không biết do

uống nhiều hay bản tính vốn có, mặt dày ngang nhiên sờ soạng eo cô

nhân viên phục vụ. Làm cô gái đang mặc bộ sườn xám màu đỏ vô cùng bối
rối, vừa mỉm cười vừa lùi về phía sau. Ông ta không bỏ qua, lại tiến tới sờ
mông nhân viên đó.

Bạch Ký Minh không nhịn nổi, đứng bật dậy, tiến về phía đó, một tay

kéo cô nhân viên ra sau lưng. Cậu tức đến nỗi chỉ muốn cho hắn mấy phát
tát, nhưng vì

địa vị hiện tại nên đành miễn cưỡng mỉm cười: “Xin lỗi, tôi là nhân

viên phục vụ Uỷ ban Olympic, ngài có vấn đề gì, tôi có thể giải đáp cho
ngài”.

Tên dê già mặt xị xuống bĩu môi, nói một tràng tiếng Nhật. Bạch Ký

Minh dĩ nhiên không hiểu gì, cũng không chịu quay lưng bỏ đi, đang định
lên tiếng thì nghe thấy giọng nói của Liêu Duy Tín bên cạnh: “Ký Minh, để
đấy cho tối .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.