Cửa chống trộm màu đồng xám, màu câu đối dán hai bên cửa đã nhòe
nhoẹt. Chữ “Phúc” ngược cũng chỉ còn nửa dưới, nửa trên đã bị vô số tờ rơi
màu trắng hoặc đỏ che kín. Không tìm thấy chuông cửa hay mắt thần nào,
Liêu Duy Tín do
dự một chút, dùng tay gõ cửa.
Hai phút sau, bên trong vọng ra giọng nói của Bạch Ký Minh: “Ai
thế?”. Gần như cùng một lúc, cánh cửa mở ra. Liêu Duy Tín không lên
tiếng, không nhầm chút nào, anh nhìn thấy vẻ kinh ngạc mà Bạch Ký Minh
không kịp che giấu.
Nhưng chỉ thoáng chốc, Bạch Ký Minh đã lạnh lùng trở lại. Liêu Duy
Tín không đợi cậu từ chối, nói trước: “Ký Minh, tôi đem bữa sáng tới, cậu
ăn trước đã được không?”.
“Giám đốc Liêu khách sáo quá, có điều là tôi thấy không cần thiết”,
giọng của Bạch Ký Minh lạnh như băng.
Liêu Duy Tín thở dài, anh sớm đã biết sẽ không dễ dàng như vậy:
“Chúng ta vào nhà trước được không?”. Anh khẽ quay đầu liếc về phía bà
lão dắt con chó Pug đang đứng đầu cầu thang nhìn họ chằm chằm.
Bạch Ký Minh nhìn theo ánh mắt của anh, khuôn mặt lập tức giãn ra,
nở nụ cười: “Bà Tôn dắt chó đi dạo đấy ạ?”.
“Đúng rồi, cậu vẫn chưa đi làm sao?” Ánh mắt nghi hoặc của bà đảo
qua đảo lại giữa hai người, “Anh đây là…”.
“À.” Bạch Ký Minh vẫn cười, định nói là đồng nghiệp, nhưng Liêu
Duy Tín ăn mặc thế này, chẳng có chút nào giống thầy giáo cả; định nói là
bạn học cũ, nhưng rõ ràng Liêu Duy Tín lớn hơn cậu nhiều, ngập ngừng
một chút, buột miệng