ANH CHỈ CẦN EM - Trang 98

nói: “Anh này là bạn cháu, mang bữa sáng đến cho cháu”, nói rồi khẽ

nghiêng người, Liêu Duy Tín nhân tiện vào nhà luôn.

Bà lão giờ mới thoải mái: “A, bạn cậu hả, tốt lắm tốt lắm”.

“Bà xuống cầu thang từ từ thôi nhé, cháu vào phòng ăn sáng đây.”

“Vào ăn đi, bữa sáng phải ăn, không ăn ảnh hưởng sức khỏe lắm.” Bà

lão run rẩy cuối cùng cũng đi xuống.

Bạch Ký Minh nhẹ nhàng đóng cửa lại, thở dài quay người thấy Liêu

Duy Tín đang đứng ở thềm cửa quan sát một lượt căn phòng của mình.

Thật ra cũng chẳng có gì đáng để quan sát cả, rộng ba mươi mét

vuông, nhìn qua đã thấy hết. Không có tủ lạnh, ti vi, máy tính, ngay cả điện
thoại cũng không. Một chiếc giường đôi, một cái tủ quần áo, chồ nấu
nướng, bồn vệ sinh, đơn giản chẳng giống nơi ở của người hiện đại.

Liêu Duy Tín không kìm được chau mày, chỉ nghe Bạch Ký Minh ở

phía sau nói: “Giám đốc Liêu, mời anh đem đồ ăn của anh rời khỏi chỗ này,
tôi còn phải đi làm, không có thời gian nói chuyện với anh”.

Liêu Duy Tín đặt đồ ăn xuống chiếc bàn nhỏ gần cửa, rồi nhìn Bạch

Ký Minh. Hình như cậu vừa tắm xong, tóc vẫn hơi ướt, có thể đêm qua ngủ
không được ngon, đôi mắt u ám, lộ ra khuôn mặt mệt mỏi.

“Tóc cậu không sấy khô, rất dễ bị cảm đó.” Liêu Duy Tín bất giác tiến

lên vài bước, định chạm vào mái tóc mềm mại của cậu. Bạch Ký Minh lùi
một bước, sầm mặt nói: “Anh định làm gì?”.

Liêu Duy Tín thu tay về, cười khổ một cái: “Ký Minh, chúng ta không

phải là kẻ địch, tôi chỉ muốn… quan tâm cậu chăm sóc cậu”.

“Quan tâm tôi?” Bạch Ký Minh giễu cợt: “Anh nên quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.