ANH CHỈ MUỐN NẮM TAY EM THÔI - Trang 116

Chất adrenaline dồn lên trong mạch máu cô, “Để xem đã. Anh muốn làm
gì?”

“Đi cùng anh”. Anh đi thêm vài bước trên vỉa hè trước khi len vào giữa hai
cây tuyết tùng, kéo cô từ chỗ sẩm tối tới một nơi sáng rõ hơn. Đột nhiên anh
đi như chạy. Cô lật đật chạy theo, cố bắt kịp Gavin đang len lỏi giữa những
hàng cây. Được vài trăm bộ anh đi chậm lại rồi dừng hẳn trên một khoảng
đất trống được thắp sáng nằm sau nhà kho, có lẽ chỗ này dùng để chứa đồ
nghề xây dựng. Hơi thở gấp gáp của cô phả ra thành khói. Anh buông tay,
quỳ xuống mở một cánh cửa nằm ẩn ở phần chân tường, rồi lôi ra một chiếc
xe trượt tuyết bằng gỗ với hai chân có đáy phẳng và cong ở một đầu.

Anh đứng thẳng người với nụ cười lớn đầy ma mãnh trên khuôn mặt làm cô
cũng phải cười theo, “Vẫn còn đây. Bao nhiêu năm rồi, cứ tưởng không còn
nữa”. Anh gõ lên nhiều chỗ trên chiếc ván, âm thanh dội lại từ những dãy
nhà xung quanh trong cái yên tĩnh của buổi chiều tối, “Gỗ vẫn còn chắc
lắm”.

Bông tuyết rơi lả tả xuống quanh họ, dày hạt hơn lúc trước, “Anh định dắt
tôi đi trượt tuyết đấy à?”

Anh phủi lớp bụi khỏi bề mặt ván, “Đúng vậy. Sao lại không chứ?”

Chuyện này chẳng liên quan gì so với việc đặt cô nằm xuống rồi làm theo
cách của riêng anh, nhưng vì anh bảo “sao không?”

“Tôi chưa bao giờ trượt tuyết cả”.

Anh nheo mắt, “Ở Pennsylvania cũng có tuyết mà”.

Bố mẹ tôi không phải người ưa trò này. Mà ở phía đông bang Bắc Carolina
chỗ Russell đóng quân trời cũng không hay có tuyết”.

“Russell? Chồng em à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.