ANH CHỈ MUỐN NẮM TAY EM THÔI - Trang 117

Chủ định nói tên anh trước mặt Gavin làm cô có cảm giác rất lạ, nhưng cô
lại vừa vô tình buột ra. Và cô... chẳng thấy sao cả, “ừ”.

“Em cũng chưa bao giờ trượt tuyết cùng ông bà nội?”

“Thường tôi chỉ về đây vào dịp nghỉ hè, trừ vài chuyến về thăm ngắn nhân
dịp Giáng sinh cùng bố mẹ. Bố tôi không hợp với ông nội nên lúc nào cũng
mong chóng rời khỏi chỗ này, do vậy chúng tôi không ở lại lâu”.

“Thế thì đã đến lúc bù đắp những điều em đã để lỡ rồi”. Anh kẹp chiếc xe
trượt vào dưới nách, vắt cái còn lại qua vai cô rồi dẫn cô qua chỗ tối cách xa
nơi sáng đèn của khu nhà nghỉ, băng qua con dốc phủ đầy tuyết. Cơ thể và
đùi họ cọ xát, va vào nhau cùng mỗi bước đi, làm cô mụ mị tâm trí đến nỗi
không còn nhận biết cái lạnh nữa.

“Đi cẩn thận. Mặt đất trơn lắm đấy”.

“Ta đi đâu đây?”

“Lên núi một chút. Chính con đường này dẫn tới khu mỏ đấy”. Lên tới nh
con dốc, anh quay lại, “Trèo lên đi. Tì chân vào phần phía trước”.

Cô hồi hộp kê đôi ủng vào, “Làm sao điều khiển được cái này?”

“Chuyển trọng lượng cơ thể hoặc dùng tay kéo. Nhưng cái đó có anh lo
rồi”.

Cô miễn cưỡng yên vị lên mặt ván. Gavin ngồi chắc phía sau, đôi chân áp
sát chân cô, hông kề phần hông, và ngực cọ vào lưng cô, làm cả người cô
ấm lên dù nhiệt độ ngày càng hạ. Anh vòng tay qua ôm lấy cô, làm cô nghẹt
thở. Gavin nắm chắc sợi dây, “sẵn sàng chưa?”

“Ừm”. Người cô run lên vì hổi hộp và phân khích, “Chắc rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.