ANH CHỈ MUỐN NẮM TAY EM THÔI - Trang 79

Chỉ vì từ hồi Russell mất chưa có ai vào phòng mình ngoài ông nội.

Đúng vậy. Cô chỉ thấy khó chịu, chứ không có gì khác nữa. Chắc chắn cô
không có cảm giác phấn khích.

Lúc Gavin liếc nhìn lá cờ Mỹ, rồi chuyển sang bức ảnh của Russell, cô
bỗng thấy hốt hoảng rồi sợ hãi đến cứng người. Cô từng nhìn lá cờ vào cuối
mỗi ngày để nhớ rằng người chồng đã tự nguyện hy sinh vì lý tưởng mà anh
gìn giữ. Mỗi đêm trước khi đi ngủ, cô đều nhìn gương mặt thân yêu của
Russell rồi chúc anh ngủ ngon. Cô đã không còn làm thế từ bao giờ? Không
biết nữa.

Cảm giác tội lỗi bủa vây cô. Run rẩy và yếu đuối, cô phải giấu tấm ảnh đi vì
không chịu nổi khi Gavin hỏi về Russell. Mà chắc chắn cái đồ hay nhúng
mũi vào chuyện người khác đó sẽ hỏi. Cô căm ghét bản thân vì đã run tới
mức không dám ở lại học cách thay cửa kính. Còn không chiến thắng được
bản thân thì sau này làm sao cô có thể cai quản nhà nghỉ được?

Rồi còn ánh mắt chằm chằm như săn mồi của Gavin hướng vào cô suốt bữa
trưa nữa. Thần kinh cô đã căng thẳng đến cực độ khi cGavin hỏi câu hỏi ẩn
trong mắt anh rồi chạm vào vết thương chỉ vừa lên da non của cô. Nhưng
anh đã không làm vậy, mà chỉ cùng ông nội bàn chuyện con đập Gavin xây
ở Namibia. Nếu đỡ căng thẳng hơn cô đã bị câu chuyện kỳ thú của Gavin
cuốn hút. Anh đã tới những nơi cô chỉ dám mơ được thấy và làm những
việc cô chưa bao giờ nghĩ đến. Chắc cảm giác ngước nhìn một con đập hay
cây cầu đồ sộ trong đó có phần công sức của mình phải khó tả lắm.

Ông nội lê dép lẹt xẹt vào gian bếp, theo sau là Gavin. Hai người cùng tiến
về phía móc treo áo.

Cô nhanh chóng lau tay, “Hai người đi đâu thế?”

“Ồng Henry muốn tôi đưa tới thăm khu hầm mỏ”. Gavin đáp.

Không được, “Trời đang tuyết mà”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.