ANH CHÍNH LÀ THANH XUÂN CỦA EM - Trang 18

ANH CHÍNH LÀ THANH XUÂN

CỦA EM

Hạ Vũ

[4]

Sau khi nhận lời chia tay từ anh, em không kìm được mà một mình

chạy ra ngoài phố đông bật khóc. Khi một nỗi buồn, hoặc một nỗi đau quá
lớn ập đến, người ta thường không thể ngồi yên ở nhà, càng không dễ muốn
đi vào giấc ngủ.

Hôm đó, trời vẫn chưa về khuya, đèn khắp nơi vẫn sáng, mọi người vẫn
nhìn rõ khuôn mặt nhau, thế mà em vẫn có thể oà khóc nức nở, khóc ngon
lành, từng giọt từng giọt nặng nề rơi xuống, như rơi từ chính cõi lòng đang
tan nát của em. Và khi đó em cũng nhận ra, trong cuộc đời có những
khoảnh khắc như ngừng lại, ta không quan tâm gì nữa cả, cũng không quan
trọng gì nữa cả, chỉ có nỗi đau lòng trong ta là đáng lắng nghe nhất.

Em cứ mặc cho những người lạ nhìn thấy em khóc. Ít nhất còn có cảm giác
được quan tâm, được ai đó biết em đang đau buồn. Dù lúc ấy người em
nghĩ đến nhiều nhất là anh, em muốn anh thấy em đang rất đau lòng và
thương anh nhiều đến thế nào. Nhưng đó gần như là chuyện không tưởng.
Anh đã đi rất xa rồi, dứt khoát bỏ rơi em rồi.

Khi người ta đang có một vết thương sâu lớn, mọi biện pháp sơ cứu lúc đó
chỉ khiến vết thương tạm dịu đi, không tuôn nhiều máu nữa, còn lại khi tất
cả mọi người bỏ đi rồi, chỉ còn mình ta ở lại với vết thương ấy, rất nhanh
thôi nó lại nhói đau, cắt siết vào tâm trí mình. Ta không dễ dàng quên nó
được, cũng không dễ phớt lờ nỗi đau ấy được. Thậm chí khờ dại tìm về
chính nơi đã gây ra vết thương đó cho mình. Bởi vì còn quá thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.