ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 268

“Không đâu!” Trần Kiều lì lợm quyết làm theo ý mình, được thể càng

kéo chặt lấy tay cô.

“Được, mau đi thôi.” Cốc Tử vừa nói xong thì anh đã kéo cô chạy đi như

bay, vốn khi nãy ở nhà ra cô chỉ đi dép lê, bị anh lôi đi như vậy thì cô chạy
không nổi, dép bay một nơi người đi một nẻo. Chân bị buốt, cô thét toáng
lên, Trần Kiều chạy đi nhặt dép cho cô rồi cõng cô lên chạy như điên. Cốc
Tử ở trên lưng anh không ngừng đấm thùm thụp rồi nói, “Đáng ghét, chân
em lạnh cóng cả rồi, mau bỏ em xuống.”

Trần Kiều giả vờ như không nghe thấy gì, anh hưng phấn hét lớn, “Quân

Quân, cảm ơn em, cảm ơn Quân Quân, anh yêu em Quân Quân. Trần Kiều
sẽ yêu em cả cuộc đời.”

Trần Kiều đưa Cốc Tử chạy lên thảm cỏ trước khu nhà hở, lúc này cả hai

đã không còn chút hơi sức nào, anh nằm lắn ra đất, cô cũng nhào lên người
anh. Trần Kiều cười lớn, xoay người nằm đè lên người cô rồi hôn tới tấp lên
cằm, lên tai, miệng cô không ngớt, “Tuyệt quá… tuyệt quá…”

“Lạnh quá.” Cốc Tử đẩy anh ra rồi ngồi lên, cô vừa phát hiện ra trong lúc

chạy Trần Kiều đã làm mất đôi dép của cô từ lúc nào không hay, Cốc Tử
giận quay sang đá anh, anh bèn kéo hai chân cô vào lòng mình xoa nắn, “Để
anh sưởi ấm cho em.”

“Cút đi, đó là đôi dép em thích nhất, mau đi tìm về cho em, nếu không

coi như em chưa nói gì với anh.”

Trần Kiều tỏ ra mất hứng ngoài mặt nhưng trong lòng lại rất vui, anh

cõng cô lên nhà rồi giở túi, lấy ra một chiếc nhẫn đeo vào tay cô, anh nắm
lấy tay cô rồi mở lòng bàn tay ra mà hôn vào đó, cười hỉ hả, “Anh vui quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.