ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 269

Nói xong anh lại cuống cuồng xuống nhà tìm dép cho cô. Cốc Tử về

phòng tranh thủ dọn đồ đạc của anh, kể cả mấy chiếc quần sịp cô vừa mua
cho anh cũng bỏ tất vào va-ly. Vừa kéo va-ly ra đến cửa thì Trần Kiều cũng
về tới nơi, Cốc Tử cầm lấy đôi dép rồi đẩy va-ly của anh ra ngoài, cô cười
tít mắt, “Anh về đi.”

“Anh không về được nữa.”

“Thực ra em biết anh còn có nhà riêng nữa, thôi, mau về đi.” Trần Kiều

còn chưa kịp định thần thì Cốc Tử đã đẩy anh ra, “Cứ ở đó mà giả vờ đáng
thương, mau về đi.”

Trần Kiều như khóc dở mếu dở, đứng ở cửa gọi cô, “Quân Quân ngoan

nào, mở cửa cho anh, sao em lại thế…”

“Hôm nay, anh đã được thỏa nguyện, nhưng em thì vẫn còn vài điều bứt

rứt, em không chịu được anh vui mừng thái quá, xì…” Cô cũng biết ghen
tức chứ bộ, sao mọi thứ tốt đều về tay anh cả?

“Thật không thể hiểu nổi.” Trần Kiều đập cửa một lúc lâu nhưng Cốc Tử

dường như chẳng thèm để ý tới, anh bất đắc dĩ rút điện thoại ra cầu cứu
Tiểu Võ nhưng Tiểu Võ cũng không nghe máy. Trần Kiều thở dài, đúng lúc
có điện thoại của ông nội, “Nhóc con, về đây nói chuyện với ông ngay.”

Cốc Tử ở trong dỏng tai để ý ngoài cửa hồi lâu không thấy động tĩnh gì

thì đoán chắc Trần Kiều đã về, một lúc cô lại ra ngó xem sao, thấy không có
ai thật thì lại thấy hơi lạc lõng. Cô về phòng đổi mật khẩu máy tính, mắt vô
tình liếc qua chiếc nhẫn kim cương đang lóng lánh trên tay mình thì bất giác
lắc lắc đầu vì hoa mắt. Cô liếc qua chiếc gương nhỏ ở đầu giường, nụ cười
tươi tắn đã ở trên khóe miệng cô tự lúc nào.

Cốc Tử nhớ ra Tiếu Tiếu thì vội lên chat với bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.