ANH CHỒNG NHỎ ĐÁNG YÊU CỦA TÔI - Trang 501

nghe thấy Hoằng Tử đang tập trung khấn vái, “Nam mô Bồ Tát đại từ đại bi
cho con gặp được một người đàn ông tốt.”

Hoằng Tử ở cùng với họ vài hôm thấy suy nghĩ đã thông suốt rồi thì mua

mấy món đồ quý tặng Cốc Tử, lúc đưa quà cô cúi đầu cảm ơn họ, “Cảm ơn
anh chị đã chăm sóc em, giờ em thấy tinh thần đã thoải mái lên nhiều, em
muốn quay lại trường học. Đợt tới em sắp tham gia biểu diễn nhạc hội dân
tộc nên phải sớm luyện tập mới được.”

Trần Kiều thấy để mình Hoằng Tử về trước như vậy thì thấy không yên

tâm, định sắp xếp để cả nhà về cùng luôn nhưng Hoằng Tử nhất định không
nghe, cô nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới lên tiếng, “Anh, anh thật là nhỏ mọn, cho
nên mới lôi em tới cái chỗ tồi tàn này, nhưng thực ra bây giờ em lại thấy
thích nó rồi. Chỉ có điều ở đây muỗi hơi bị nhiều, chi bằng bây giờ hai
người đưa em ra sân bay đi, rồi tiện thể tới một thành phố lớn nào đó khác
vi vu tiếp.”

Trần Kiều nhìn điệu bộ cô em họ và phương án quá hợp lí nó mới đưa ra

thì phì cười, “Cũng được.”

Cốc Tử cũng thấy ở đây mấy ngày đã hết chỗ chơi rồi nên cũng gật đầu

đồng ý, theo như kế hoạch thì cô còn được chơi bời tới cả một tháng nữa.
Trước kia cô không thích đi du lịch, thứ nhất là vì không có tiền, thứ hai vì
không có thời gian, giờ cả hai thứ đó đều đã có rồi, lại có người nhà đi cùng
nữa thì đi du lịch thực sự là một điều hạnh phúc.

Trần Kiều lại đưa hai mẹ con Cốc Tử tới thành phố M. Ở thị trấn nhỏ có

cách chơi của thị trấn nhỏ, thành phố lớn lại có kiểu hưởng thụ của thành
phố lớn, vì đi nhiều nơi liên tiếp nên một tháng trôi qua vèo vèo, tới khi chỉ
còn hai ngày nữa thì Cốc Tử cuống cuồng ở trong phòng lo sắp xếp các loại
quà cáp cho chu đáo. Đang bận tối mắt với một núi quà thì đột nhiên Hoằng
Tử gọi điện cho cô, cả chục phút liền chỉ nghe tiếng gầm rú, gào thét của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.