ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 336

Hai mươi

“Cô không sao chứ? Emma?”

Tôi đã ngồi trên ghế được khoảng năm phút, nhìn chằm chằm xuống

vỉa hè, đầu óc vẫn rối bời quay tít. Có một giọng nói trong tai tôi, vang lên
trên âm thanh hằng ngày của đường phố, của những người đi bộ qua, của
những chiếc xe buýt nghiến ken két trên đường và tiếng còi xe. Đó là giọng
một người đàn ông. Tôi mở mắt, chớp mắt trong nắng và bối rối nhìn một
cặp mắt xanh có vẻ quen thuộc.

Rồi tôi chợt nhận ra. Đó là Aidan ở quầy bán nước quả.

“Mọi chuyện ổn cả chứ?” anh ta nói. “Cô ổn đấy chứ?”

Trong vài giây, tôi không trả lời nổi. Mọi cảm xúc của tôi đã bị rắc

tung trên sàn như một khay trà bị đánh rơi, và tôi không chắc phải nhặt thứ
gì lên trước.

“Tôi nghĩ câu trả lời là không,” cuối cùng tôi nói. “Tôi không ổn. Tôi

không ổn chút nào.”

“Ồ.” Trông anh ta lo lắng. “Thế thì... có gì đó tôi có thể...”

“Liệu anh có ổn không nếu mọi bí mật của anh bị tiết lộ trên truyền

hình bởi một người anh tin tưởng?” tôi run rẩy nói. “Liệu anh có ổn không
nếu anh vừa bị làm mất thể diện trước mặt bạn bè, đồng nghiệp và gia
đình?”

Yên lặng sửng sốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.