ANH CÓ THỂ GIỮ BÍ MẬT? - Trang 334

cân và luôn đấu tranh để có những chiếc ghế to hơn và khung cửa lớn hơn.
“Đừng bao giờ xấu hổ về cơ thể mình. Hãy vui mừng vì nó! Mẹ trái đất đã
trao nó cho cô! Nếu cô muốn tới hội thảo của chúng tôi vào thứ Bảy...” Tôi
giật tay ra trong nỗi kinh hoàng, và bắt đầu lộp cộp bước xuống những bậc
đá cẩm thạch. Nhưng khi tôi xuống tới tầng tiếp theo, có ai đó lại tóm lấy
tay tôi.

“Này, cô có thể cho tôi biết cô tới cửa hàng từ thiện nào không?” Đó

là một cô gái mà tôi thậm chí còn không nhận ra. “Bởi vì tôi thấy cô luôn ăn
mặc rất đẹp...”

“Tôi cũng ngưỡng mộ búp bê Barbie!” Carol Finch ở Phòng Kế toán

đột nhiên chắn ngang đường tôi. “Chúng ta cùng mở một câu lạc bộ nhé,
Emma?”

“Tôi… tôi thực sự phải đi.”

Tôi lùi lại... và bắt đầu chạy xuống cầu thang. Nhưng mọi người cứ

tiếp tục bắt chuyện với tôi từ khắp các hướng.

“Mãi tới khi ba mươi ba tuổi tôi mới nhận ra là mình đồng tính…”

“Nhiều người bối rối về tôn giáo. Đây là tờ rơi của nhóm nghiên cứu

Kinh Thánh chúng tôi...”

“Để tôi yên!” tôi gào lên đau đớn. “Xin mọi người hãy để tôi yên!”

Tôi lao tới cửa, những giọng nói vẫn đuổi theo tôi, dội lại trên nền đá

cẩm thạch. Khi tôi đang điên cuồng đẩy cánh cửa kính nặng nề, Dave, anh
chàng nhân viên bảo vệ, liền tản bộ tới và nhìn thẳng vào ngực tôi.

“Tôi thấy trông ổn đấy chứ, cưng,” anh ta nói đầy khuyến khích.

Loay hoay mãi tôi cũng mở được cửa, lao ra ngoài và chạy dọc phố,

không nhìn trái nhìn phải. Cuối cùng tôi cũng tới nhà ga, thả người xuống
ghế và vùi đầu vào tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.