Từ từ, ánh mắt anh ta lướt qua chúng tôi, tiếp nhận vẻ giận dữ của
Connor, tay anh vẫn để trong áo lót của tôi, gương mặt đau đớn của tôi.
“Ông Harper,” Connor bắt đầu lắp bắp. “Tôi rất, rất xin lỗi. Chúng tôi
không... chúng tôi không...” Anh hắng giọng. “Cho phép tôi nói tôi rất xấu
hổ... cả hai chúng tôi…”
“Tôi chắc là vậy rồi,” Jack nói. Vẻ mặt anh ta trống rỗng không biểu
cảm; giọng anh ta vẫn khô khan như mọi khi. “Có lẽ hai người có thể sửa
lại quần áo trước khi trở lại bàn làm việc?”
Cửa đóng lại sau lưng anh ta, và chúng tôi đứng bất động, như người
sáp.
“Nghe này, liệu anh có thể bỏ cái tay khốn kiếp ra khỏi áo em
không?” Cuối cùng tôi nói, đột nhiên cảm thấy cáu tiết không thể tin được
với Connor. Mọi khát khao tình dục đã biến mất. Tôi cảm thấy cực kỳ cáu
giận với chính mình. Và Connor. Và mọi người.