ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 197

Chương 18

Mỗi ngày khi làm việc nhà – lúc nào cũng đi lại, cũng bận rộn, Isabel

luôn biết rõ Lucy đang ở đâu, cứ như con bé được buộc vào cô bằng một
sợi dây tình cảm vô hình. Cô không bao giờ nổi nóng – sự kiên nhẫn của cô
đối với Lucy không có giới hạn. Khi thức ăn bị rơi xuống sàn nhà, khi bàn
tay dơ bẩn quẹt khắp tường, cô không một tiếng la mắng, không bao giờ
nhìn con tỏ ý khiển trách. Nếu Lucy tỉnh giấc lúc nửa đêm, òa khóc, Isabel
nhẹ nhàng dỗ con, trìu mến. Cô đón nhận món quà cuộc sống mang đến.
Nhận luôn cả gánh nặng đi kèm.

Buổi chiều khi con đã ngủ, cô lại ra chỗ những cây thánh giá ở mũi đất.

Đây là nhà nguyện của riêng cô, một nơi chốn thiêng liêng, nơi cô cầu
nguyện được dìu dắt, mong làm một người mẹ tốt. Cô cũng cầu nguyện,
theo một cách xa xôi hơn, cho cả Hannah Roennfeldt. Cô cầu cho Hannah
sẽ không còn dằn vặt với quá khứ. Ở đây, Hannah chỉ là một ý niệm xa xôi.
Hannah không phải là người thật, có cuộc sống thật trong khi Lucy…
Isabel biết mọi vẻ trên gương mặt con bé, biết từng tiếng khóc. Isabel quan
sát từng ngày cái phép màu đó – con bé lớn lên, đổi thay, như món quà dần
mở ra theo thời gian. Một tính cách rõ rệt định hình, khi con bé bắt đầu học
nói, bắt đầu nói lên cảm giác của mình, bộc lộ mình là ai.

Isabel ngồi trong cái nhà nguyện không hề có tường hay cửa sổ, hay vị

mục sư nào cả để tạ ơn Chúa. Nếu có lúc nào đó ý nghĩ về Hannah
Roennfeldt len đến, cô chỉ có một phản ứng duy nhất. Cô không thể đưa
đứa bé này đi xa – cô không có quyền đánh cược với hạnh phúc của Lucy.
Còn Tom thì sao? Tom là một người tốt. Tom không làm gì sai, lúc nào
cũng vậy: cô có thể an tâm về điều đó. Rồi cuối cùng anh ấy sẽ chấp nhận
mọi thứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.