“Lỗi của em, Tom à. Lỗi của em hết.”
“Không đúng chút nào, Izzy à.” Anh kéo cô vào trong lòng và hôn mãi
lên tóc cô. “Sẽ lại có nữa. Một ngày kia khi ta có năm đứa nhỏ chạy quanh
nhà nghịch ngợm, mình sẽ thấy chuyện này như giấc chiêm bao.” Anh kéo
chiếc khăn choàng qua vai cô. “Bên ngoài trời đẹp lắm. Ra ngồi trên ban
công đi, mình sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Họ ngồi bên nhau trên ghế mây, Isabel choàng tấm chăn kẻ màu xanh và
ngắm mặt trời dần trôi trong một ngày cuối thu.
Isabel nhớ lại cô đã ngỡ ngàng ra sao trước sự trống trải của nơi này khi
mới đến, như một bức tranh chưa vẽ, rồi cô dần dần nhìn hòn đảo với con
mắt của Tom, cảm nhận cả những thay đổi nhỏ nhất. Những đám mây, mỗi
lúc chúng xuất hiện rồi dồn lại với nhau và dạt trôi trên bầu trời; rồi hình
dạng của ngọn sóng, như báo trước gió và tiết trời. Nếu biết cách nhìn sóng
cũng biết được hôm sau trời sẽ ra sao. Cô cũng quen với đám chim chóc thi
thoảng lại đến, lạ lùng và ngẫu nhiên như những hạt cây nương mình theo
gió, hay rong biển bị dạt lên bờ.
Cô nhìn hai cây thông rồi đột nhiên khóc vì thấy chúng cô đơn quá.
“Phải có cả rừng chứ,” cô nói, bất ngờ. “Em nhớ cây cối, Tom à. Em nhớ cả
lá cây, mùi cây và thật nhiều cây cối... ôi Tom, em còn nhớ cả mấy con thú
nữa: nhớ đến cả chuột túi! Nhớ quay quắt.”
“Tôi biết mà, mình à.”
“Nhưng mình không nhớ gì sao?”
“Trên đời này tôi chỉ muốn có mình, Izz à, mà mình ở đây rồi. Mọi thứ
còn lại sẽ ổn cả. Cứ chờ thôi.”