ÁNH ĐÈN GIỮA HAI ĐẠI DƯƠNG - Trang 97

“Không, thực ra là chuyện gì hả mình?”

“Cha của mình đó. Tại sao mình không bao giờ nói về ông ấy?”

“Có tình cảm gì đâu.”

“Nhưng ông ấy là người ra sao?”

Tom nghĩ một lúc. Làm sao anh có thể diễn tả ngắn gọn về cha mình?

Làm sao anh có thể giải thích cái nhìn trong đôi mắt ông ấy, cái khoảng
trống vô hình bao quanh ông, để ông không bao giờ gần gũi anh. “Ông ấy
luôn đúng. Lúc nào cũng đúng. Không cần biết là chuyện gì hết. Luôn biết
rõ luật lệ, lúc nào cũng theo đó, bất kể tất cả.” Tom nghĩ đến dáng người
cao lớn, đổ bóng lên khắp thời thơ ấu của anh. Cứng rắn và lạnh lùng như
tấm bia mộ.

“Ông ấy nghiêm khắc lắm sao?”

Tom bật cười chua chát. “Nghiêm khắc là nói tránh.” Anh đặt bàn tay lên

cằm, ra vẻ ngẫm ngợi. “Có lẽ ông ấy chỉ muốn chắc rằng mấy đứa con trai
không bao giờ nổi loạn. Làm gì cũng bị ăn đòn. Thực ra thì tôi làm gì cũng
bị ăn đòn. Còn Cecil lúc nào cũng mách lẻo – nhờ vậy mà không bị phạt.”
Anh lại cười. “Mình biết sao không, thực ra nhờ đó mà kỷ luật quân đội với
tôi cũng nhẹ nhàng. Vì tôi luôn nghĩ mình không bao giờ biết mọi thứ sẽ tồi
tệ tới đâu nữa.” Gương mặt anh đanh lại. “Vậy nên cũng dễ dàng lúc tôi ra
chiến trường, vì tôi biết rằng sẽ không ai phải đau khổ khi có điện tín báo
tin.”

“Ôi Tom! Đừng nói vậy chứ!”

Anh kéo cô vào lòng, vuốt tóc cô trong thinh lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.