đứng bên đường trông thấy một cửa hàng ăn uống, nhưng tháng sau đến lại
thì đó đã là cửa hàng quần áo mất rồi.
Cuối cùng anh Vinh dẫn bọn họ đến một tiểu khu mới vừa được phát
hiện.
So với chỗ ban nãy thì xa hơn một chút, đây cũng là tiểu khu duy nhất
mới xây.
Anh Vinh cười nói: "Chỗ này chắc không cần tôi giới thiệu nữa rồi, Hà
Tân khá quen đấy."
Hứa Liên Nhã nghi hoặc nhìn sang Hà Tân, người đằng sau nói: "Chỗ
này mới khánh thành, có ba tầng và một bãi đỗ xe ngầm, đậu xe tiện hơn so
với chỗ lúc nãy nhiều. Trước khi chính sách giới hạn biển số* được chắc
chắn, xe trên đường càng lúc càng nhiều, bởi vậy ra ngoài cũng nên ưu tiên
nơi có chỗ đậu xe trước. Vậy nên ở đây có ưu thế hơn."
(*Đây là chính sách “số cuối hạn chế” nhằm giảm thiểu tình trạng ùn tắc
và ô nhiễm tại các thành phố lớn Trung Quốc, theo quy định biển số chẵn-
lẻ sẽ bị cấm lưu thông vào các ngày trong tuần khác nhau.)
Anh Vinh tán thành vỗ bả vai Hà Tân, bẻm mép nói: "Cậu ta ấy à, nhanh
tay lắm, nhà ở đây vừa đi vào hoạt động là cậu ta đã mua rồi, giá bây giờ
cũng tăng lên gần mười nghìn rồi."
Hứa Liên Nhã ngạc nhiên, "Anh muốn định cư ở chỗ này luôn sao?"
Trước đó Hà Tân chưa từng nhắc đến, tuy anh rất có thể như vậy.
Mục đích rõ ràng, nếu cô có ý định thì đó là thẳng thắn; còn nếu cô
không để tâm, thì lại là áp lực.