cũng dính dáng đến nhưng rồi lại bị gạt ra một mình, sự việc trở nên đáng
ngờ, nghi vấn chồng chất kéo đến.
"Không tìm thấy người đâu." Hứa Liên Nhã đành phải nói dối, "Tối nay
tiếp tục liên lạc xem sao."
Ngoài cung cấp vài suy đoán của mình ra, Hạ Nguyệt cũng chẳng còn
cách gì, đúng lúc có khách đến, hai người liền vội vã làm việc.
Trừ chuyện này ra, Hứa Liên Nhã còn phải cân nhắc đến chuyện ít đi
một nhân viên nam, hai cô gái là cô với Hạ Nguyệt sẽ phải sắp xếp được ca
làm như thế nào.
Không lâu sau Lôi Nghị gọi điện lại cho cô, nói vừa rồi đang ở bên
ngoài, hỏi cô có chuyện gì.
Cuộc gọi này đã trễ một tiếng đồng hồ, Hứa Liên Nhã nói: "Cũng không
có chuyện gì, chỉ muốn hỏi xem lúc nào bố rảnh thì đến đây ăn bữa cơm,
cũng sắp đến mười bốn tháng bảy rồi... Nếu không thì để con qua cũng
được." Lại lần nữa cô nói dối.
Có lẽ Lôi Nghị đang xem lịch, một lát sau mới cười nói: "Cũng được.
Đột ngột gọi điện đến làm bố tưởng có chuyện gì vui nữa chứ."
"Có thể có chuyện gì chứ," Hứa Liên Nhã tự giễu, "Chỉ là lâu rồi không
gặp bố."
Lôi Nghị nói: "Được, hôm đó bố sẽ gắng xin nghỉ phép, cùng con gái bố
ăn bữa cơm đoàn viên."
Vô hình trung, ln đã tiếp thêm sức mạnh cho cô và cũng là nơi để cô ỷ
lại, Hứa Liên Nhã bình phục tâm tình lại rất nhiều. Sau bóng lưng độc lập
là sự ủng hộ liên tục không ngừng, bố vì cô mà bị ràng buộc ở một thành