ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 237

nhưng bụi đất và khói xe cũng chẳng khá hơn chút nào, may mà còn có gió.

Hứa Liên Nhã không khỏi nhớ lại buổi tối cùng Khương Dương ra biển,

bọn họ cũng ngồi chung chiếc xe này.

So sánh như thế, trong lòng lại bực dọc không thôi.

Hà Tân lái xe xuống tầng hầm. Thấy anh muốn đi lên theo, Hứa Liên

Nhã nói: "Tự em lên cũng được."

"Anh mang Tước gia về."

Bốn mắt chạm nhau, Hứa Liên Nhã lại nhanh chóng dời mắt sang chỗ

khác, "Được."

Về đến nhà, Hứa Liên Nhã im lặng dọn dẹp hành lý của Tước gia, thức

ăn cho chó, bát, đồ dùng tắm, đồ chơi,... từng thứ một đều cho vào trong
thùng, như người mẹ đang chuẩn bị cho cậu con trai đi trại hè.

Cuối cùng cô nâng đầu nó lên, xoa xoa, "Có rảnh thì quay về đây chơi."

Hà Tân ai oán, "Anh tới nhiều lần vậy rồi mà cho đến giờ vẫn không

nghe thấy em nói vậy với anh. Đãi ngộ của anh còn không bằng một con
chó nữa."

Hứa Liên Nhã khẽ nhếch khóe miệng, đây là nụ cười đầu tiên Hà Tân

nhìn thấy tối nay, nhưng chỉ tiếc rằng, cũng không phải vì anh.

Cô không tiếp lời, không khí trở nên có chút lúng túng. Nhưng tâm trạng

của Hà Tân lại tốt lạ thường, cười nói: "Thời gian này đã làm phiền em
rồi."

"Sau này đối tốt với nó là được rồi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.