Lúc còn nhỏ, Hứa Liên Nhã từng được có đãi ngộ như thế, nhưng hồi đó
chỉ là căn nhà cũ ở tầng sáu.
Gấu Trúc Nhỏ còn gầy hơn cả cô, cõng cô mới đi được một vòng quanh
sân thể dục mà đã thở hồng hộc rồi.
Hứa Liên Nhã không khỏi nhớ lại lời của Phùng Nhất Như, có lẽ cô thật
sự ghét ở chung với kiểu thư sinh yếu đuối, nên mới có thể tìm một kiểu
trái ngược lại. Nếu như thể trạng có thể phản ánh ra tính cách…
Triệu Tấn Dương nhanh chóng lên đến tầng một, cửa sổ cầu thang lúc
này đang được mở, không gian nhỏ bé nối với bóng đêm ngoài khung cửa,
khiến người ta thoải mái dễ thở hơn.
Triệu Tấn Dương không gọi là đi nhanh như bay, nhưng có thể thấy hô
hấp đều đặn, vẫn còn sức chiến đấu.
Tay anh ôm dưới nách cô, vô cùng quy củ, không nhân dịp làm loạn.
Nếu như nói đây là một trò chơi, nhưng họ không có cảm giác say sưa.
Nếu như nói đây là một bàn cờ, nhưng họ lại không sẵn sàng đặt cược.
Đèn trên cầu thang trong đêm khuya dần sáng lên theo từng bước chân,
trên trán anh rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Lên đến tầng mười ba, hô hấp của Triệu Tấn Dương đã thay đổi. Hứa
Liên Nhã cảm thấy trên cổ anh cũng nóng hơn.
Hứa Liên Nhã mềm lòng, nói: "Có phải em nặng lắm không?"
"Hử?" Triệu Tấn Dương không ngờ cô sẽ mở miệng nói, liền trố mắt lên
nhìn.
Hứa Liên Nhã nói: "Đặt em xuống nghỉ đi."