ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 320

Anh bế cô vững vàng, rồi đột nhiên cười nói: "Lần trước em cũng là như

vậy."

Hứa Liên Nhã: "..."

Triệu Tấn Dương lại đổi giọng điệu khác, liếc nhìn con số trên tường.

"Còn năm tầng nữa..."

Hứa Liên Nhã không nói gì, lắng nghe tiếng bước chân bình bịch của

anh, lắng nghe tiếng chốt bật đèn trên hành lang, lắng nghe tiếng thở dốc
của anh, giữa màn đêm yên tĩnh, những âm thanh này đan xen lẫn nhau trở
nên nặng nề.

Có một giây cô bỗng nghĩ, không bằng cứ như vậy đi.

Cũng không biết là cô điên hay là anh điên, hoặc giả cả hai đều vậy...

"Hai mươi bảy...!"

Triệu Tấn Dương cứ như vận động viên điền kinh chạy đến điểm cuối,

trên mặt hé môi cười, không phải vì thứ tự mà chỉ đơn giản vì mình đã chạy
xong hành trình.

Anh cẩn thận đặt Hứa Liên Nhã xuống, toàn bộ trọng lượng của cô cũng

rơi vào hai tay anh, nếu như là cõng thì chí ít phần lưng còn có thể gánh đỡ
một phần. Hai tay Triệu Tấn Dương căng cứng một lúc lâu mới khôi phục
lại được, anh nghiêng đầu dùng đầu bả vai lau đi mồ hôi trên trán, rồi dựa
vào lan can nhìn cô.

"Nghĩ xong chưa?" Triệu Tấn Dương hổn hển hỏi.

Tóc anh đã ướt, nhưng vì ngắn quá nên không nhìn ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.