ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 330

Chiếc ôm của anh rất bền chắc cũng rất ấm áp, và cả mùi mồ hôi nhàn

nhạt nữa, khiến cô chẳng thể gạt bỏ nổi.

Hứa Liên Nhã từ từ vòng tay ôm lại anh, sờ đầu anh một cái, rồi lại khẽ

vỗ lên lưng anh, như cô đã từng an ủi rất nhiều mèo con chó con vậy, dịu
dàng xoa lên nếp nhăn trong lòng anh, lau đi lớp bụi bẩn kia.

Lập tức Triệu Tấn Dương ôm chặt cô.

Cô gái này bình thường khó mà nói là dịu dàng được, thậm chí còn

thường xuyên châm chọc. Nhưng vào lúc này lại rộng lòng xoa nhẹ như
thế, khiến sự bất định từng có trong anh trở nên chắc chắn hơn.

Hứa Liên Nhã khó nhọc thốt ra mấy chữ, "Anh muốn siết chết em à."

Triệu Tấn Dương lại không buông ra, chôn đầu vào bên tai cô, dùng sức

cà một cái, Hứa Liên Nhã cảm nhận được chút ấm áp ướt át trên cổ.

"Trước đó anh cái gì cũng lừa em hết, bây giờ bỗng nói với em nhiều

chuyện như vậy, nhất thời em không tiêu hóa nổi, anh phải cho em chút
thời gian."

Triệu Tấn Dương buông cô ra, nói: "Được."

"Nghĩ xong rồi em sẽ đi tìm anh." Dừng một lúc rồi nói tiếp, "Em sẽ gọi

qua cho anh trước."

"... Được."

"Bây giờ anh ở đâu?"

Triệu Tấn Dương đáp: "Tòa nhà phía sau cửa hàng của em."

Hứa Liên Nhã: "..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.