Khương Dương chống chân, quay đầu lại trừng mắt với cô, ánh mắt khẽ
sượt ra đằng sau.
Hứa Liên Nhã thanh minh: "... Quán tính."
Chờ xe tải đi qua, Khương Dương lại khởi động máy lần nữa, rẽ vào một
con đường mà lúc đến cô chưa từng đi qua.
"Ôm chặt vào."
"..."
Hứa Liên Nhã ít nhiều rõ ràng tình huống trước mắt. Tuy không rõ
nguyên nhân của hai bên, nhưng ngay từ đầu Khương Dương đã có ý che
chở cô, không cho cô ra mặt, không để cô lái xe có lẽ cũng là sợ ngay đến
cả người và xe cũng bị theo dõi.
Đương nhiên, tất cả chuyện này đều là vì anh kéo cô xuống nước.
Đợi lúc lái vào khu dân cư được quy hoạch tận dụng triệt để, Khương
Dương mới lên tiếng: "Nghe kỹ đây, rẽ phải phía trước có một cái chợ, cô
xuống xe ở đây, sau đó băng qua chợ đi đến chỗ bán cá xuất cảng, mười
lăm phút sau tôi đến đó đón cô. Hiểu chưa?"
Ven đường có mấy đứa trẻ ẩu đả nhau, tiếng thét rít lên hòa cùng giọng
cười cợt vui vẻ, có những bác gái xách đồ ăn về nhà, cần tây trong giỏ lộ ra
ngoài, từng ngọn khẽ đong đưa. Nhìn thế nào cũng vô cùng bình thản.
Chạy trốn vào khu chợ yên ổn thế này, không hề có chút cảm giác chân
thật nào.
Mà lại có đó cảm giác kích thích hiếm thấy.
Hứa Liên Nhã: "... Rồi."