"Tôi là mẹ cậu chắc! Nợ tháng trước của các cậu không phải cũng là tôi
bỏ ra thanh toán sao!" Lôi Nghị cười mắng, tính hỏi thăm gáy anh nhưng
Triệu Tấn Dương đã nhanh chóng tránh đi. "Nói đi, ở đâu, thuận đường tôi
còn có thể tiễn cậu một đoạn."
"Lão đại quan tâm thế ư."
"Nói nhảm." Lôi Nghị lại mắng, "Đây không phải là tiết kiệm kinh phí
sao!"
Triệu Tấn Dương nói khu vực đại khái, Lôi Nghị lại hỏi vị trí cụ thể.
"Bên kia có căn hộ kỳ nghỉ bạch kim, trước mặt siêu thị Người Người
Vui."
Lôi Nghị ối chà một tiếng, "Tôi biết chỗ đó!"
Triệu Tấn Dương không để ý lắm, Lôi Nghị khoác vai anh như người
anh em, nói: "Đi, tôi tiễn cậu một đoạn."
Lái xe vào lúc quá nửa đêm, cả Lôi Nghị và Triệu Tấn Dương đều mệt
mỏi, dọc đường không hề chuyện trò gì.
Sắp đến dưới khu nhà, Triệu Tấn Dương bị cơn buồn ngủ xâm chiếm làm
ngáp một cái dài, hai tay duỗi thẳng ra trước, ống tay áo bị rút lên, để lộ ra
tràng hạt nơi tay trái. Đúng lúc Lôi Nghị dừng xe bên lề, đuôi mắt liếc thấy.
"Hô, tin phật nữa à? Sao lại đeo chuỗi hạt này?" Lôi Nghị trêu anh.
Triệu Tấn Dương cũng nhìn lại, kéo tay áo xuống che lại bí mật, cười:
"Làm sao có thể chứ, đeo chơi thôi." Trong lòng thầm thán Lôi Nghị thật
tinh mắt.
Lôi Nghị không bỏ qua động tác của anh, "Nhìn cậu không có vẻ thành
tâm lắm."