***
Cho dù Lôi Nghị đã đánh tiếng trước rồi mới đến, nhưng Hứa Liên Nhã
vẫn ngạc nhiên.
"Gần đây rảnh quá ta." Hai bố con vẫn muốn gặp nhau ở nhà cô, khung
cửa cuối hành lang được lắp đặt như vì riêng ông, trở thành khung hình của
ông. Hứa Liên Nhã không khỏi nghĩ, tần suất bố chờ cô còn nhiều hơn cả
bạn trai.
"Đúng lúc rảnh rỗi." Lôi Nghị dập đầu thuốc, cả người toàn mùi thuốc
không thể không chú ý. Hứa Liên Nhã không nói gì, mở cửa cho ông vào
nhà.
Lôi Nghị không hề phân tâm, từ một khắc Hứa Liên Nhã đến gần thì ánh
mắt không hề rời khỏi cổ tay trái của cô. Nhưng Hứa Liên Nhã mặc áo
khoác dài, che kỹ, không nhìn ra manh mối gì. Lôi Nghị quan sát không để
lại dấu vết, có thể nói là dùng đến kinh nghiệm chuyên môn trong nhiều
năm, nhưng nghĩ đến đối tượng là con gái mình, ít nhiều trong lòng cảm
thấy rối vò.
Hứa Liên Nhã vào nhà cởi áo khoác, bên trong còn mặc một chiếc áo
lông rộng thùng thình, ống tay áo che khuất cổ tay. Áo lông cổ trễ, trên
vùng cổ trắng có thể thấy một sợi dây màu đen, chẳng qua là nhét vào dưới
cổ áo, không biết mặt dây chuyền là gì.
"Đói bụng không ạ, bố ngồi nghỉ lát đi, con xào hai đĩa rau, nhanh thôi."
Vừa nói cô vừa xắn tay áo lên đi vào phòng bếp.
Mắt Lôi Nghị sáng rực, hỏi: "Chỉ có hai bố con mình thôi sao?"
Hứa Liên Nhã nghi ngờ, "Vậy còn ai nữa sao?" Vừa dứt lời liền mỉm
cười, "Bố có dẫn dì nào đến nữa con cũng vui."