ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 564

cậu, bảo cậu quay lại đó, chẳng khác gì con sói ngửi được mùi máu tanh...
Không phải tôi nói bọn chúng không đáng chết, đương nhiên là nên rồi!
Không một ai trong số chúng vô tội cả! Nhưng phải dùng thủ đoạn chính
đáng! Thủ đoạn của luật pháp! Bất kể là lúc nào, Triệu Tấn Dương, mẹ kiếp
cậu nên nhớ mình là một cảnh sát nhân dân cho tôi!"

Triệu Tấn Dương đứng bật dậy, đấm mạnh xuống bàn, nói với giọng điệu

không kém gì Lôi Nghị, "Trước đây em theo vụ này lâu như thế, giờ anh
bảo em về, lại kéo em về đơn vị, bây giờ có chút tin tức đã lại để em án
binh bất động, lão đại, anh đang vẽ bánh cho em đấy ư?"

"Đúng thế!" Lôi Nghị nói, "Tôi muốn để cậu tiếp tục theo, không có ai

thích hợp hơn cậu cả. Nhưng giờ tôi hối hận rồi!"

Triệu Tấn Dương chấn động cả người.

"Tôi nghĩ rõ rồi, tôi hối hận rồi, A Dương." Có lẽ cuối cùng đã hạ quyết

tâm, giọng của Lôi Nghị có đôi phần hòa hoãn, "Cậu không cần theo vụ
này nữa, tôi sẽ điều cậu đến đơn vị khác."

Triệu Tấn Dương cười nhạt, "Rồi sau đó lại đá em ra khỏi đội cảnh sát

sao?"

Thái độ kiêu căng như bát dầu, làm cho ngọn lửa sắp tàn của Lôi Nghị

lại bùng phát lên. Ông tức giận mắng: "Cậu đừng có quên tôi là cấp trên
của cậu. Lời của cấp trên chính là lệnh, và trách nhiệm cương vị cơ bản
nhất của mỗi cấp dưới là nghe lệnh."

Miệng Triệu Tấn Dương giật giật, bao lời muốn nói lại bị lấp đi.

Lôi Nghị khoát tay, "Cậu về trước đi, tôi sẽ xếp cho cậu mấy vụ khác."

Từ tiếng đóng cửa cái rầm làm cát bay ra, Lôi Nghị có thể nghe rõ anh

nghe lệnh một cách "thỏa đáng", ông đưa tay cào tóc, dựa vào ghế từ từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.