ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 563

Triệu Tấn Dương không biện minh được. Anh đã từng tưởng tượng qua

rất nhiều cảnh gặp lại kẻ thù, không cảnh nào là không kết thúc bằng hình
ảnh dứt khoát gọn gàng đầy máu tanh, chứ không phải là để bọn chúng lặng
lẽ chuồn đi ngay dưới mắt mình.

"Tôi hỏi cậu, nếu năm đó cậu biết là ai nổ súng bắn bố cậu, liệu có phải

cậu cũng muốn đi giết hắn không?"

Anh không thấy rõ trong mắt Lôi Nghị có thất vọng hay không, đôi mắt

thâm trầm kia như ánh mặt trời ban trưa, rọi thẳng vào góc âm u nhất trong
lòng anh, làm anh không thể nào nhúc nhích nổi. Anh đã quên mất thân
phận cảnh sát, không chút che giấu lòng báo thù của mình.

"Vâng."

Câu trả lời bật thốt đơn giản chẳng khác gì đáp lại người gọi tên mình,

giống như đáp án này đã có từ lâu, chỉ chờ được hỏi là có thể bật thốt ra.

Một thứ đồ bay thẳng đến mặt anh, Triệu Tấn Dương nhanh chóng

nghiêng đầu né đi, thứ đồ đập xuống đất mới nhìn rõ đó là gạt tàn thủy tinh.

"Triệu Tấn Dương, mẹ kiếp cậu đừng quên cậu là cảnh sát!" Giọng Lôi

Nghị run lên, chỉ thẳng vào anh mà quát, "Tôi bảo cậu suy nghĩ cho kỹ,
nhưng mẹ kiếp cậu không hiểu hả! Tôi nói cậu gặp nguy hiểm nhiều hơn
người khác, không chỉ vì cậu từng hít ma túy, mà còn là cái ý nghĩ lúc này
của cậu đấy! Ban đầu cậu vào đội, đã nói là muốn làm cảnh sát phòng
chống ma túy như bố cậu, liệu trong lòng cậu không có nửa ý muốn báo thù
thay ông ấy sao? Đây cũng là lẽ thường tình, tôi rất hiểu, những năm qua
tôi vẫn để mắt đến cậu, cũng không xảy ra chuyện gì. Cái tâm trạng đó nếu
dùng đúng thì là cổ vũ, còn dùng sai chính là giận cá chém thớt - rồi cậu sẽ
xem mỗi một tên buôn ma túy đều là kẻ thù của cậu!"

Ông buông tay xuống, nếp nhăn trên mặt càng lún sâu hơn vì tức giận,

"Nhất là bây giờ! Lư Kình và Thái Tam đã thành mục tiêu trả thù cụ thể của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.