Y tá nhíu mày hết cách, chạy đến cửa sổ lấy số nói với người ngồi trong
đó một hồi, rồi người bên trong đưa cho cô ấy một tờ giấy.
"Trước kia bệnh nhân đã đến bệnh viện của chúng tôi rồi, có ghi lại số
điện thoại của người liên lạc khẩn cấp, để tôi thử gọi xem sao." Y tá thuận
tiện nói với cô, rồi quay lại bàn y tá gọi điện thoại.
Trước kia Hứa Liên Nhã không nghe Triệu Tấn Dương nhắc đến, Cát
Tường là một người lang thang bên này, cũng không biết ghi tên người liên
lạc khẩn cấp là ai. Cô nghĩ, có lẽ chỉ là dãy số giả.
Hứa Liên Nhã cảm thấy không chờ không được, cô bấm gọi cho Triệu
Tấn Dương - vào giờ phút này cứ tạm đặt giận dỗi và quyết định sang một
bên đi.
Đường dây bận.
Hứa Liên Nhã lại rơi vào mù mịt, gần đây đầu óc cô thường không
nhanh nhạy, phản ứng chậm chạp khiến cô trở nên cáu kỉnh.
Y tá nói chuyện xong rồi đi ra, nói người thân đã liên lạc được rồi, đang
trên đường đến.
Hứa Liên Nhã đứng lên từ băng ghế dài, hỏi cô có cần làm gì nữa không.
"Không cần đâu, chị cứ đợi ở đây đi."
Hứa Liên Nhã lại ngồi xuống ghế, hành động chậm chạp như con rối lên
dây cót.
Ngây người một lúc, bỗng cô lại nghĩ thông suốt, gọi cho Triệu Tấn
Dương lần nữa - lần này nhanh chóng được nhấc máy.
"Liên Nhã." Bên kia lên tiếng trước.