ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 729

Từ cửa tầng một dẫn ra đại lộ bên ngoài là hành lang dài hẹp, xe hơi

không cách nào đi qua được, cáng được đưa ra ngoài, hai cảnh sát trước
mặt hét gọi tránh đường.

Hứa Liên Nhã và bà Phồn đứng sang một bên.

"Ấy, con nít đừng nhìn..."

Cái cảnh nhìn mà giật mình như thế, bà Phồn đã thấy hơn nửa đời người

rồi, bà bình tĩnh kéo Hứa Liên Nhã lại, nhưng vẫn không kịp.

Cái đầu trên cáng bị máu tươi nhuộm đỏ khó nhận ra mặt mũi, giống như

quả cà chua thối, đập thẳng vào đáy mắt Hứa Liên Nhã, có lẽ là hoa mắt mà
hình như cô thấy người trên cáng vẫn còn đang khó khăn co giật, mùi tanh
hòa lẫn mùi nước giải xông vào mũi.

Không phải Hứa Liên Nhã chưa từng thấy máu tanh lần nào, lần đầu tiên

giải phẫu động vật sống, mặc dù chỉ là con thỏ con, nhưng cũng từng buồn
nôn đến mức không nuốt trôi, sau đó quen dần cho đến chết lặng, chỉ
nhướn mày một cái đã làm xong. Nhưng giờ đây không giống, nằm trên
cáng đó là người đã từng sống, thậm chí còn từng trao đổi chung tiếng nói
với cô, dù đó cũng là sinh mệnh, nhưng hoàn toàn khác với động vật chỉ có
thể rên hừ hừ.

Con nít, heroin, nhảy lầu, trả thù... Từng chữ một như đạn bắn vào đầu

cô, tiếng vo ve vang lên bên tai Hứa Liên Nhã, không biết là do phản ứng
mang thai hay do áp lực của thị giác và khứu giác, cô ngồi xổm xuống đầu
đường nôn ọe liên tục.

"Ôi, làm sao thế, khó chịu sao? Chắc chưa ăn sáng chứ gì..."

Âm thanh lo lắng của bà Phồn mơ hồ bên tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.