đúng là giảm đi, nhất là cô đã đợi việc đến gần hai năm, phòng khám thú
cưng này gần như là tay trắng dựng lên.
Tại ga tàu Côn Minh, Hứa Liên Nhã gặp mặt đồng nghiệp cũ của Lôi
Nghị, sau đó cùng đến đồn cảnh sát nơi tìm được hài cốt.
Hứa Liên Nhã không ngờ người đến là người hơi quen.
Người kia khoảng hai lăm hai sáu tuổi, đi đến mỉm cười với cô, không
gọi tên mà vào thẳng chủ đề.
"Trước kia chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi, chị còn nhớ không?"
Hứa Liên Nhã chỉ nhớ được mỗi một lần đưa tiễn Lôi Nghị trong cuộc
họp.
Diệp Trí Viễn, đối phương cho cô xem giấy chứng nhận.
"À..." Trí nhớ của Hứa Liên Nhã vẫn còn chút mơ hồ.
"Lần đầu tiên là ăn cơm ở chỗ Lương Chính." Diệp Trí Viễn cũng tránh
một cái tên nhạy cảm, "Còn nhớ Lương Chính không?"
Hứa Liên Nhã gật đầu, "Nhớ chứ."
Diệp Trí Viễn không ôn chuyện cũ nữa, đi thẳng vào chuyện chính:
"Trong đơn vị rất coi trọng đầu mối này, nên bảo tôi đến đây luôn."
Hứa Liên Nhã với Diệp Trí Viễn ăn sáng ở gần đó xong thì nghiêng ngả
trên xe trên quãng đường còn lại, lúc đến trấn nhỏ ở biên cảnh thì trời cũng
đã tối.
Người đón dẫn bọn họ vào nhà khách ở gần đồn cảnh sát, vì nhân viên
phụ trách đều đã tan làm nên đến ngày mai mới có thể nhận thi hài được,
bèn để bọn họ tối nay được nghỉ ngơi cho khỏe.