ÁNH DƯƠNG SOI LỐI - Trang 916

rỗng...

Những năm qua đã không còn yêu hay giận nổi nữa, ấn tượng đầu tiên đã

cào mạnh vào cô.

Triệu Tấn Dương già rồi.

Anh chỉ lớn hơn Hứa Liên Nhã ba tuổi, nhưng thoạt nhìn còn già hơn cả

Hà Tân ba mươi chín tuổi.

Vẻ ngoài người này như mặt đất, ghập ghềnh nhấp nhô hay là núi xanh

nước biếc, năm tháng sau lưng đã ăn mòn hay là bồi đắp, vừa nhìn là đã rõ.

Anh còn gầy hơn cả trước kia, nhưng không phải gầy suy yếu, cách đứng

và thân thể vẫn mang đến cảm giác mạnh mẽ khó hiểu, nhưng cô luôn cảm
thấy nếu như mập hơn chút nữa, anh sẽ điển trai hơn —— là tướng mạo có
phúc để cô yên lòng, chứng minh rằng mấy năm qua anh không hoàn toàn
gặp trắc trở.

Dĩ nhiên cô cũng không thấy mình trẻ trung gì, mỗi lần cười là nếp nhăn

nơi khóe mắt đã tô đậm tuổi tác của cô.

Khiếp sợ giống thế còn có Triệu Tấn Dương, bàn tay vừa nhét bao thuốc

vào túi quần chậm chạp lấy ra, luống cuống kéo vạt áo.

Hà Ngạn Phong thấy cô nhìn ông chủ, bèn vội nói: "Đây là ông chủ tiệm

trái cây bên ngoài, bố nhờ cậu ấy xách hộ trái cây đến."

"À..." Hứa Liên Nhã đứng ở bên kia giường.

Hai người một trái một phải, không khác gì môn thần, Hà Ngạn Phong

ông già vừa mở cửa ra nhìn xung quanh, không cùng thế giới với hai vị
trầm mặc trên cánh cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.